Lúc này hắn mới lộ ra bộ mặt thật, vui giận thất thường.
Nhìn hắn có vẻ như không đi không .
Khanh Linh không lên tiếng.
Cố Vọng đứng thẳng người, ánh mắt vào hồn phách ở bên trong Hỏa hồn, thay nàng trả lời: “Không có liên quan gì tới ngươi.”
Cố Vọng: “Cho nên, ngươi trở về chăm sóc hoa cỏ của ngươi đi, ta…”
Khanh Linh cắt ngang lời hắn: “Ngươi không đi không sao?”
Câu hỏi vừa nãy của hắn đã thức tỉnh nàng.
Hắn muốn gì, quả thật không có liên quan gì tới nàng.
Nàng vẫn cho rằng chỉ cần tránh đi bước ngoặt chuyển tiếp mà kịch bản hãm hắn là , lúc này đột nhiên xét lại, hình như kịch bản không giống lắm.
Ngộ nhỡ nơi này thật sự có chuyện gì đó mà Cố Vọng muốn thì sao?
Nếu không, vì sao hắn phải tới Hoài Thành, thật sự là bởi vì tò mò ư?
Cố Vọng: “Nếu ta đúng thì sao?”
Khanh Linh quay người: “Ta đi cùng với ngươi.”
Cố Vọng im lặng.
Sau một hồi lâu, hắn mới chậm rãi ngước mắt lên: “Cùng đi?”
Khanh Linh: “Ừm.”
Cố Vọng: “Ngươi chắc chứ?”
“Bình an suôn sẻ.”
Khanh Linh gật đầu: “Ta lời giữ lời.”
Nàng đã không thể can thiệp vào chuyện mà Cố Vọng muốn , thì nàng chỉ có thể đi theo hắn.
Với điều kiện tiên quyết là hắn không chọc nàng nổi nóng.
Trên pháp trường đã không còn tiếng người, bấy giờ chỉ còn tiếng ngọn lửa thiêu đốt x.á.c người “lách tách” vang lên.
Đáy mắt của Cố Vọng phản chiếu ánh lửa, giống như có thứ gì đó đang nhảy nhót.
“Tốt!” Hắn cúi đầu, bật : “Tốt!”
Hắn liên tục hai chữ tốt, ánh mắt chằm chằm vào Khanh Linh: “Ngươi đừng hối hận.”
Khanh Linh: “Sẽ không.”
Cố Vọng liếc mắt nàng một cái thật sâu, sau đó giơ tay lên, nhẹ nhàng phẩy tay áo một cái, một vệt kim quang hiện lên, đống lửa đang đốt x.á.c lập tức bị hắn đánh tan.
Ở giữa lộ ra một cái mâm khổng lồ hình tròn bị đốt cháy đen thui.
Hoa văn trên cái mâm khổng lồ kia rất kỳ lạ.
Khanh Linh không hề ngạc nhiên, đây quả nhiên là một trận pháp.
Cổ tay Cố Vọng tiếp tục chuyển một cái, Phật châu tạo thành một vòng tròn, lập tức đánh về phía cái mâm tròn kia, mâm tròn lập tức chia năm xẻ bảy.
Cùng lúc đó, một cái tối đen lộ ra ở bên dưới mâm tròn, gần như sâu không thấy đáy.
Khanh Linh cúi đầu , cơ bản không rõ cái gì, xuống là nhất định phải xuống.
Cố Vọng cũng đang xem xét cái kia, có vẻ hơi lơ đễnh.
Biểu cảm này…
Khanh Linh đột nhiên nhớ lại cái lần ở Thần Cảnh kia, hắn cũng là kiểu biểu cảm này, sau khi phục hồi tinh thần thì đẩy nàng xuống.
Tâm trạng của nàng nhất thời trở nên hơi phức tạp.
Ánh mắt Cố Vọng đảo qua một vòng, thấy vẻ mặt của Khanh Linh thì : “Đang nghĩ gì thế?”
Khanh Linh còn đang lật lại sổ nhỏ ghi thù, cho nên ánh mắt có chút xa xăm.
Cố Vọng hơi sửng sốt, lập tức có phản ứng lại, dù bận vẫn ung dung : “Ta ngược lại thật sự đã quên, Tiểu Quỷ Chủ thích chủ .”
“Này liền ngươi cơ hội đó.”
Bạn thấy sao?