Tô Uyển càng trở nên căng thẳng hơn.
Ta không rõ, liệu Lạc Ngọc Chương có phải vì cảm bộc phát trước khi chết mà cuồng dại thể hiện , hay giống như kiếp trước, khi không còn hy vọng, hắn muốn kéo theo một người cùng xuống địa ngục.
Nhưng dù sao thì có lẽ Tô Uyển cũng sẽ không tha cho hắn trước.
Ta rằng bà mẫu vẫn đang ho dữ dội, ta lo lắng cho bà, nên muốn tự mình đưa bà về phòng nghỉ ngơi.
Bà mẫu liên tục cấu véo ta, lo lắng : “Oánh nhi, con điên rồi, sao lại có thể để họ gặp riêng như !”
Vì sợ cung nữ và thái giám nghe thấy, bà mẫu không dám lớn tiếng. Ta giả vờ không nghe thấy.
Khi lo liệu xong cho bà mẫu, ta trở lại tiền sảnh thì thấy Tô Uyển đứng ở một bên, đầy hoảng sợ: “Vừa nãy, Lạc Ngọc Chương đột nhiên ngã xuống và… chết rồi.”
“Ngươi đã người!” Ta kiên quyết cầu báo quan.
Tô Uyển không hề biết rằng hoàng hậu đã ban cho ta thêm một ân điển nữa. Khi nghe rằng ta sẵn sàng hy sinh bản thân cho kiến cắn đến mức nhiễm độc để thử thuốc, hoàng hậu đã sắp xếp cho thái y hội chẩn cho Lạc Ngọc Chương.
Ngay trước khi xe ngựa của Tô Uyển đến Lạc phủ, thái y vừa rời đi.
Thái y khi đó rằng, Lạc Ngọc Chương đã không còn khả năng cử , hắn đã uống quá nhiều loại đan dược, chất độc trong người đã ngấm quá sâu.
Vậy nên, sao Lạc Ngọc Chương có thể tự mình ngã xuống khỏi xe lăn?
Tô Uyển không thể bào chữa.
Hơn nữa, khi ta nhờ người khám nghiệm tử thi, phát hiện Lạc Ngọc Chương chết vì ngạt thở.
Trong mũi và miệng hắn còn sót lại phấn thơm, và chỉ có trên chiếc khăn tay của Tô Uyển mới dính loại phấn này.
Năm đó, khi ở ni am, Tô Uyển đã học một kỹ thuật điều chế hương độc đáo.
Hoàng đế rất thích loại hương mà nàng điều chế, nên nàng không bao giờ tặng ai, việc điều chế và xông hương đều do nàng tự , không để ai thấy.
Tô Uyển bị giam lỏng.
Lạc Ngọc Chương vẫn chưa chôn cất.
Vị hữu trung doãn Vương Ngôn Từ đã dâng tấu lên rằng, các vết thương của Lạc Ngọc Chương giống với triệu chứng của bệnh dịch mà ông ta từng thấy khi đi sứ đến Đàm Châu. Kẻ đạo sĩ lừa Lạc Ngọc Chương cũng có giọng mang khẩu âm vùng Đàm Châu.
Kiếp trước, sau trận lũ lụt ở Đàm Châu, dịch bệnh hoành hành, và cuối cùng Lạc Ngọc Chương đã cố dẫn những kẻ mắc bệnh dịch vào kinh thành, khiến nhiều dân chúng phải chịu cảnh đau thương.
Ông ta rất sẵn lòng lấy lý do phòng dịch để dâng sớ cầu thiêu xác Lạc Ngọc Chương.
Nhờ mấy bức tranh vẽ cảnh da thịt Lạc Ngọc Chương lở loét của vị nữ sĩ tài ba kia, hoàng thượng đã chuẩn tấu.
Hoàng hậu rằng ta luôn giữ lòng chung thủy với Lạc Ngọc Chương, nên hoàng thượng còn ban cho ta một ít báu vật trong nội khố để an ủi.
11
Phần thưởng rất hậu hĩnh, vì vị hữu trung doãn tâu rằng, tất cả những người từng tiếp với Lạc Ngọc Chương cũng cần phải tự cách ly trong nhà một thời gian để xem liệu có phát bệnh hay không.
Vì , ta, bà mẫu, tất cả con cái của Lạc Ngọc Chương, thậm chí cả tộc nhân của Lạc gia, đều không thể đến gặp hắn lần cuối.
Như ta đã , Lạc Ngọc Chương sẽ hóa thành tro bụi, chỉ để lại tiếng xấu.
Bà mẫu suy sụp suốt mấy ngày, rồi đến tìm cách lôi kéo ta.
Con trai ruột của bà đã chết, bà chỉ có thể trông cậy vào ta để tiếp tục sống.
Nhưng ta bất ngờ thay đổi thái độ, vừa lên án bà mẫu là người mẹ không có thương, vừa tố cáo Lạc Ngọc Chương và Tô Uyển: gian díu trước khi thành thân, liên hệ với sơn tặc để hủy hoại danh tiết của ta.
Ta viết một bức huyết thư, từng chữ như máu chảy, rằng ta không thể tin nổi người phu quân mà mình hết lòng thương lại có những ý định độc ác như trước khi thành hôn. Dù hắn đã chết, ta vẫn khẩn cầu ân chuẩn cho hòa ly.
Chứng cứ ư? Tất nhiên, đó là những bức thư giữa hắn và Tô Uyển mà ta “tìm thấy” khi thu dọn di vật của hắn, cùng với bức chân dung hắn vẽ nàng và tín vật mà bọn họ dùng để liên hệ với sơn tặc.
Những chuyện liên quan đến Lạc Ngọc Chương luôn thu hút sự ý của mọi người.
Quá nhiều người biết chuyện Uyển quý nhân không chung thủy, khiến thiên tử phẫn nộ.
Cuộc điều tra nhanh chóng tìm ra một tên sơn tặc từng bỏ trốn, hắn đã chỉ điểm Tô Uyển.
Tô Uyển bị ban chết.
Vì nàng từng tiếp với Lạc Ngọc Chương, thậm chí còn tiếp với vết thương của hắn, nên hữu trung doãn tận tụy tâu rằng để phòng dịch, thi thể của nàng cũng nên thiêu hủy.
Hoàng đế chuẩn tấu, hoàng hậu từng bị kẻ khác hãm , nên bà rất ghét những trò tính toán mất danh tiết.
Khi ta nghe tin Tô Uyển cũng hóa thành tro đen khô khốc, ta mới bật thành tiếng, rốt cuộc ta đã trọng sinh, và Lạc Ngọc Chương cũng trọng sinh sau khi bị ta hạ độc.
Chỉ e rằng Tô Uyển, kẻ đã dính líu đến mối thù hận này, cũng có thể trọng sinh.
Vậy nên ta phải sắp xếp mọi việc, để nàng chết một cách triệt để, dù có trọng sinh cũng chẳng thể gì.
Hoàng hậu thương ta, ban cho ta quyền hòa ly để thoát khỏi Lạc gia.
Bà mẫu lo lắng đến mức bị trúng gió.
Bà vốn đã gãy chân, nửa người không còn linh hoạt, giờ đây thì liệt hẳn, phải có người giúp đỡ khi ăn uống hay đi vệ sinh.
Tuy nhiên, không còn ta chu cấp tiền bạc, Lạc gia với chút tài sản ít ỏi không đủ để bà chi trả thuốc men.
Ta hiên ngang lẫm liệt tuyên bố vẫn sẽ chăm sóc bà mẫu và con cái của Lạc Ngọc Chương.
Thực ra, ta chỉ muốn đến để với bà: “Mẫu thân, cảm ơn bà vì đã đặt Lạc Ngọc Chương vào từ đường.”
Cuối cùng bà cũng hiểu rõ bản chất thật của ta.
Đêm đó, bà mẫu châm lửa thiêu rụi từ đường của Lạc gia, cùng với chính bản thân bà, hóa thành tro bụi. Bà cũng hủy luôn cơ quan mà ta đã tạo ra để dễ dàng ra vào từ đường khi sửa sang lại Lạc phủ, hoàn toàn xóa sạch mọi dấu vết.
Những năm sau đó, ta một mình nuôi dạy Tư Hành và Lăng Vân, hai đứa rất giỏi giang, dần dần chẳng ai còn nhắc đến chuyện cha của chúng là Lạc Ngọc Chương nữa.
Ta tiếp tục ăn buôn bán với thân phận hoàng thương, nhờ có kinh nghiệm kiếp trước mà nắm bắt nhiều cơ hội. Phần lớn số tiền kiếm , ta đều quyên góp để xây dựng công trình thủy lợi, hoặc mua thảo dược phát cho người nghèo.
Những đứa con của Lạc Ngọc Chương, dựa theo khả năng của từng đứa, ta nuôi dưỡng chúng học thánh hiền hoặc học nghề. Không quá thân thiết, cũng không thù oán.
Các thiếp thất của Lạc Ngọc Chương, ta chủ cho phép họ tái giá, hoặc có thể việc cho ta để kiếm sống.
Sau khi hòa ly, ta càng thân thiết với Dung Nguyệt, chúng ta cùng nhau khuyến khích những nữ tử bị phản bội hãy hòa ly.
Nếu không thể, thì ít nhất cũng phải rõ phẩm chất của phu quân mình, đừng để bị lừa mà ôm mộng si .
Đến khi ta già đi, có không ít người mời ta xem mặt giúp trong các buổi gặp mặt của nam nữ vào mùa xuân hay lễ Trùng Cửu, vì hài nhi của họ mà chọn đời.
Ta sống thọ đến chín mươi tuổi.
Khi nhắm mắt xuôi tay, ta dường như nghe thấy có ai đó : “Chu Oánh đã cứu hàng vạn dân lành, không uổng công ban khả năng tiên đoán.”
Ta chợt nhớ lại, khi Lạc Ngọc Chương hãm khiến toàn bộ Chu gia ta nhiễm dịch bệnh, cha mẹ ta đã đứng ra tự nguyện thử thuốc.
Chúng ta đã quyên tặng toàn bộ thảo dược tích trữ.
Cuối cùng thuốc không hiệu quả, cả gia đình ta quyên tặng toàn bộ tài sản, cầu xin quan phủ tiếp tục chữa trị cho người dân, đồng thời xin hỏa táng xác mình để ngăn chặn sự lây lan.
Trang Chu mộng điệp, điệp mộng Trang Chu.
Trọng sinh? Tiên tri?
Cũng không sao, đời này ta đã sống đủ mãn nguyện rồi.
Bạn thấy sao?