Kim Ốc Chẳng Địch [...] – Chương 9

9.

Ngày hôm sau, ta đi tìm phu nhân, muốn về trang viên.

Khi đi đến gần Phù Dung đường của phu nhân, lại thấy một vị phu nhân khác ăn mặc lộng lẫy đang ở bên cạnh.

Ta đang nghi hoặc, phu nhân vẫy tay bảo ta tiến lên.

Bà giới thiệu, đây là phu nhân của Tả đô ngự sử Chương đại nhân.

Thật ra ta còn có ấn tượng.

Ngày sinh thần của phu nhân, vị Chương phu nhân này cũng đã đến, phu nhân còn dẫn ta đến chào hỏi vị Chương phu nhân này.

Bà cũng là một trong số những quý phụ có mặt ở đó, ít khi đối xử hòa nhã với ta.

Ta khom người hành lễ, Chương phu nhân đánh giá ta một lúc, gật đầu, một tiếng "đứa trẻ ngoan."

Ta thấy hai người còn có chuyện muốn , ta liền hiểu ý lui ra, tính toán sẽ tìm cơ hội khác để chuyện về việc về trang viên với phu nhân.

Ai ngờ vừa ra ngoài đã nghe Hinh Nhi , mẹ ta đến rồi, đang ở giác môn chờ ta.

Khi đến giác môn, một phụ nhân búi tóc vải thô thấy ta liền nghênh đón.

Ta hỏi thăm hình gia đình vài câu, liền thấy bà có vẻ do dự muốn gì đó.

Mỗi lần bà đến tìm ta đều như , ra vẻ khó xử, lại để ta chủ hỏi ra.

Ta thở dài, cuối cùng vẫn hỏi: "Lần này lại có chuyện gì?"

Bà ấy : "A Nguyễn, đại ca của con sắp cưới vợ rồi, là con út của Lưu trang chủ ở làng bên, đại ca của con cưới vợ là chuyện lớn. Nhưng hai đứa đệ đệ của con gần đây cũng đang học ở thư phòng tư, bút mực giấy nghiên thật sự còn đắt hơn cả vàng, sao nhà ta chịu nổi?

"Còn cha con nghĩ, đại ca của con sắp cưới con của Lưu trang chủ, hai bên đều là trang chủ, không thể mất mặt !

"Vì , nhà ta tính toán sẽ sửa sang lại ngôi nhà cũ, rồi xây thêm một ngôi nhà mới, vừa vặn dùng phòng cưới cho đại ca của con.”

"Mà cha con cũng đã xem qua rồi, chính là mảnh đất bên cạnh nhà ta, đến lúc đó con về cũng có chỗ ở, tốt biết bao."

Ta không khỏi cảm thấy lạnh lòng.

Lại đòi tiền.

Những năm này, mỗi lần bà đến thăm ta đều là vì tiền.

Chưa từng có lần nào là vì ta.

Từ khi ta vào phủ, mỗi tháng ta đều lĩnh tiền tháng ở trong phủ.

Mà tiền tháng mỗi tháng, cộng thêm tiền riêng phu nhân thỉnh thoảng cho, cơ bản đều đưa cho bà, bản thân ta không giữ lại gì.

Một tháng trước bà mới đến tìm ta, lúc đó bà đại ca sắp cưới vợ rồi, tiền sính lễ còn thiếu chút nữa.

Ta gom góp hai mươi lượng bạc đưa cho bà.

Giờ thì không gom góp gì nữa rồi.

Ta móc ra ba lượng bạc vụn còn lại trên người đưa cho bà, : "Ta chỉ còn chừng này."

Sắc mặt bà biến đổi, : "Sao lại chỉ có chút ít như ? Đồ vô lương tâm này, có phải ngươi giấu riêng không muốn đưa cho ta không?"

Ta tức giận : "Mẹ, con có thân phận gì, con có thể có bao nhiêu bạc chứ, những thứ này đã là toàn bộ của con rồi."

lạnh một tiếng : "Toàn bộ? Ngươi đừng hòng lừa ta! Ngươi chính là phu nhân tương lai của thế tử Vũ An hầu, phu nhân thế tử đường đường chính chính, sao lại không thể lấy ra chút tiền này?

"Ta thấy ngươi hưởng vinh hoa phú quý rồi liền không muốn quan tâm đến cha mẹ ruột của ngươi nữa, đồ vong ơn phụ nghĩa này! Nếu ta không đi tìm phu nhân Vũ An hầu phân xử, để bà ấy xem con dâu tương lai của bà ấy là loại người gì!"

Nói xong bà bộ muốn xông vào phủ.

Ta vội vàng kéo bà lại.

Bà thấy liền lộ ra vẻ đắc ý, nhướng mày : "Sợ rồi chứ gì? Sợ rồi thì đưa tiền ra đây, đừng nghĩ dùng chút bạc này để lừa gạt ta."

Ta nắm chặt tay, đột nhiên thấy buồn , lại nghĩ đến cảnh gần đây, không khỏi : "Mẹ, mẹ tưởng rằng vị trí phu nhân thế tử Vũ An hầu chỉ cần mẹ có là có sao?"

Bà khựng lại, hỏi: "Ý của ngươi là gì?"

Ta trút giận : "Thế tử Vũ An hầu đã sớm có người trong lòng, người mà chàng muốn cưới từ trước đến nay không phải là ta."

Một lúc không phân biệt , lời này rốt cuộc là đang cảnh cáo bà, hay là đang cảnh cáo chính mình.

Nhưng bà không tin, : "Sao có thể, lúc trước khi ngươi đến chúng ta đã rõ ràng rồi, ngươi là con dâu nuôi từ bé, sau này sẽ phu nhân thế tử. Ngươi đừng tưởng rằng những lời này là ta sẽ tin ngươi, ngươi chỉ là không muốn đưa tiền thôi."

Ta hất tay bà ra, tức giận : "Ta là thân phận gì? Thế tử Vũ An hầu lại là thân phận gì? Chàng dựa vào đâu mà cưới ta?"

Thấy bà vẫn còn cố chấp không buông, ta tiếp tục : "Mẹ muốn đi loạn sao? Được thôi, mẹ cứ đi ngay bây giờ, tốt nhất là cho thiên hạ đều biết, dù sao ta cũng không muốn ở lại phủ này nữa, giải tán hết cả thể đi."

"Chát" một tiếng, ta bị tát đến nỗi nghiêng người, một đôi giày da nai đập vào mắt.

Tim ta ngừng đập, ngẩng đầu lên, chỉ thấy Tạ Chí Hành đứng ở góc hành lang, không biết đã đứng đó bao lâu?

"A Nguyễn."

Gió thu thổi qua sống lưng, một nỗi khó xử dâng lên trong lòng.

Nếu ta không muốn bị ai thấy cảnh này nhất, thì không ai khác ngoài Tạ Chí Hành.

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...