Kim Ốc Chẳng Địch [...] – Chương 6

6.

Sau khi dùng bữa trưa xong, ta đi về phía Đính Trúc hiên, còn chưa đến cửa viện, đã nghe thấy một giọng vốn không nên xuất hiện ở đây.

Ngẩng đầu lên, chỉ thấy Triệu Vãn Thanh mặc một chiếc áo màu vàng nhạt, đứng trước cây lê, gió thu xào xạc, nàng thanh tú như tiên.

Mà đối diện với nàng, là Tạ Chí Hành mặc một chiếc áo bào gấm màu trắng như trăng.

"A Hành, cây lê này vẫn còn, chàng có lòng rồi."

"Cây lê này là lúc nhỏ nàng và ta cùng nhau trồng, những năm qua, mỗi khi thấy cây lê này, ta đều nghĩ đến nàng. Vãn Thanh, nhiều năm không gặp, nàng vẫn khỏe chứ?"

"Ta rất khỏe, chỉ là mấy năm nay chàng vẫn luôn dưỡng bệnh, không gặp khách khứa, ta cũng vì mà chưa từng gặp chàng, giờ thấy chàng khỏe mạnh, ta rất vui. Nghe chàng sẽ tham gia kỳ thi Hội vào mùa xuân năm sau, với tài hoa của chàng, chắc chắn sẽ đỗ đạt cao."

"Nàng thật sự nghĩ sao?"

"Ta thật sự nghĩ ."

"Nàng còn nhớ không, trước kia nàng từng , nàng muốn gả cho trạng..."

Lúc này, Triệu Vãn Thanh thấy ta đang đứng ở cửa.

Nàng khựng lại một chút, rồi đột nhiên ngắt lời: "Đúng rồi A Hành, nghe bá mẫu chàng đã đính hôn rồi, nghe là khi chàng bị bệnh nặng đã đặc biệt chọn một dâu nuôi từ bé đến từ trang viên tên là A Nguyễn?"

Tạ Chí Hành lập tức : "Đừng nghe mẹ ta bậy, ta vẫn luôn coi nàng ấy như muội muội, chưa từng nghĩ đến chuyện cưới nàng ấy."

"Thật sao?" Triệu Vãn Thanh : "Thì ra là ."

...

Dưới ánh mắt khiêu khích của Triệu Vãn Thanh, ta loạng choạng rời khỏi Đính Trúc hiên.

Từng chi tiết vụn vặt không tự chủ liên kết lại trong đầu ta.

Cây lê mà chàng coi như bảo vật không cho người khác chạm vào, thì ra là do chàng và Triệu Vãn Thanh cùng nhau trồng.

Nàng tài nữ mà chàng thích, thật ra đã có tên từ lâu, chính là Triệu Vãn Thanh.
Khi chàng bị bệnh nặng, thường chằm chằm vào cây lê đó, biểu lộ ra vẻ mặt khó hiểu, thật ra là đang nghĩ đến Triệu Vãn Thanh.

Thì ra chàng đã sớm có người trong lòng.

Nhưng tại sao chàng vẫn đối xử tốt với ta như ?

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...