Lúc đó ta đang ngồi đối diện với Thận vương ăn trứng, không biết từ lúc nào Tạ Chí Hành đã đứng ở cửa, thấy cảnh này.
Biểu cảm của hắn rất kỳ lạ.
"Các người, các người?" Ta để thìa xuống, đứng dậy định giải thích đôi ba câu, nào ngờ bị chàng ấy giữ tay kéo ngồi xuống ghế.
Chàng ấy nắm chặt tay ta không buông, về phía Tạ Chí Hành: "Chúng ta thế nào?"
Ta chỉ nhớ khuôn mặt tái nhợt của Tạ Chí Hành khi rời đi.
Ngoài ra, sự ý của ta đều tập trung vào bàn tay đang bị nắm chặt kia.
Ta đang định bảo chàng ấy buông ra, thì chàng ấy lại : "Vương Thiền, bổn vương đã ăn bao nhiêu bát rượu trứng gà này rồi? Nàng nên hiểu ý của bổn vương."
Ta ngẩn người hỏi: "Ý gì?"
Chàng ta một lúc, : "Ý là thích nàng."
Ta không ngờ chàng ấy lại trực tiếp ra như .
Lại nghe chàng ấy : "Còn nàng, nàng đối với bổn vương thế nào?"
Ta suy nghĩ một chút, : "Hình như đối với vương gia cũng có thích."
Chàng ấy nhíu mày : "Hình như?"
Ta cúi mắt : "Hình như cũng có thể bỏ đi "hình như"."
Chàng ấy mỉm , một tiếng "Được", rồi đứng dậy rời đi.
Ta theo bóng lưng của chàng ấy ngẩn người một lúc, là đi rồi sao?
Ba ngày sau, ta đang chuẩn bị ra ngoài, thì nghe thấy một trận náo ở sân trước.
Tỳ nữ vui mừng chạy vào , Thận vương đã mời Lão Anh quốc công phu nhân đến cầu hôn rồi!
Hai nhà rất nhanh đã trao đổi hỷ thiếp.
Chuyện hôn sự của chúng ta định rất thuận lợi.
Chỉ là tin tức đính hôn vừa mới truyền ra không lâu, Tạ Chí Hành đã tìm đến tận cửa.
Hắn vẫn mặc triều phục, hình như vừa tan triều đã vội vã chạy đến.
Hắn : "A Nguyễn, nàng đừng gả cho hắn không?"
Ta cúi mắt : "Bây giờ những lời này còn có ý nghĩa gì?"
Hắn lấy ra từ trong ngực một tờ giấy đã ố vàng, đưa đến trước mặt ta.
Ta do dự một lát vẫn nhận lấy.
Thực ra ta đã nhận ra ngay từ cái đầu tiên, đây chính là tờ giấy năm đó viết tên ta và hắn, những năm qua ta vẫn luôn cất giữ cẩn thận.
Cho đến khi ta rời khỏi phủ Vũ An hầu, ta đã để nó lại trong cuốn "Ấu học quỳnh lâm" mà hắn từng tặng ta, không mang theo.
Ta tưởng rằng hai cái tên trên tờ giấy này, sẽ cùng với quá khứ của ta và hắn dần dần bị người ta quên lãng.
Không ngờ, hắn lại phát hiện ra.
Hắn đã từng đến phòng ta, lục tung đồ đạc của ta sao?
Hóa ra, hắn vẫn còn nhớ.
Hóa ra, hắn đều hiểu rõ.
Đã hiểu rõ như , tại sao lúc trước không rõ ràng?
Ta dọc theo nếp gấp ở giữa, xé tờ giấy này thành hai nửa, vừa vặn chia cắt tên ta và hắn.
Hắn tái mặt ta, đưa một nửa tay ra rồi lại rụt về.
Lại : "Cây lê trong viện, ta đã sai người chuyển đi rồi. Phòng của nàng ta cũng sai người quét dọn hằng ngày. Còn gian phòng nấu rượu trứng gà của nàng, những đồ dùng bên trong đều còn nguyên vẹn. Đúng rồi, mấy hôm trước đã tìm ra bộ quần áo nàng cho ta, vẫn như mới. Còn có..."
"Tạ Chí Hành," ta ngắt lời hắn: "Ngài tài hoa hơn người, tiền đồ vô lượng, không nên sống mãi trong hồi ức trước kia, đây cũng không phải là người mà ta quen biết. Ta và ngài đã bỏ lỡ nhau rồi, thì đừng quay đầu lại nữa, hãy tiếp tục tiến về phía trước đi."
Hắn ta hồi lâu, cuối cùng buồn : "A Nguyễn, rốt cuộc là từ lúc nào, dường như mọi thứ đều không thay đổi, lại dường như mọi thứ đều đã thay đổi?"
Sau đó phủ Tấn quốc công không hiểu sao lại có thêm một đội thị vệ, canh giữ ở bên ngoài cổng lớn.
Vương Khôi , đó là những cao thủ do Thận vương đích thân tuyển chọn, chuyên để ngăn chặn những người không nên vào phủ vào phủ.
Một bên , một bên còn cố ý chằm chằm vào ta.
Kể từ đó, ta không còn gặp lại Tạ Chí Hành nữa.
Còn hôn lễ của ta và Thận vương diễn ra rất thuận lợi.
Đêm tân hôn, chàng ấy vén khăn đỏ của ta lên, ánh mắt nóng bỏng dừng trên mặt ta. "Đáng lẽ phải là kim ốc tàng kiều, nào ngờ nàng toàn những thứ chứng minh phụ nữ chẳng thua kém đàn ông tí nào."
Trước khi thành hôn chàng ấy đã đồng ý ta vẫn tiếp tục kinh doanh, chàng ấy sẽ không can thiệp.
Nghe , ta hơi nhướng mày: "Vương gia đây là hối hận rồi sao?"
Chàng thở dài : "Hối hận vì quen biết nàng quá muộn."
Chàng kéo tay ta nắm trong lòng bàn tay, bảo ta đổi cách xưng hô gọi hắn là Thận Chi.
Lý Thận Chi, đây là tên của chàng ấy.
Ta gọi rất thuận miệng.
Không ngờ, một tiếng gọi này lại là cả một đời.
TOÀN VĂN HOÀN
Bạn thấy sao?