Kim Ốc Chẳng Địch [...] – Chương 23

23.

Triệu Vãn Thanh dường như không ngờ ta sẽ dùng chiêu này.

Cũng phải thôi, trong mắt nàng, ta vẫn nên là đứa con dâu nuôi bị nàng chà đạp dưới chân.

Trong nha môn, cha mẹ nuôi vẫn kêu oan, mắng ta vô vô nghĩa, không bằng cầm thú, không xứng người.

Còn ta đã sớm sai người về phủ Tấn quốc công báo tin.

Cha ta đích thân đến nha môn, chứng minh thân phận của ta, tiện thể cáo buộc tội bắt cóc trẻ em của Ôn Triệu, khiến cả nhà ông ta phải vào đại lao.

Còn Triệu Vãn Thanh đang còn kinh ngạc về thân phận của ta thì bị Thượng thư bộ Lễ nghe tin đến cản để đưa về.

Ngày tiệc Trung thu, phủ Tấn quốc công tụ tập rất nhiều quý tộc.

Giữa chừng có một thánh chỉ đến.

Thánh chỉ khen ngợi việc ta quyên góp 100.000 cân lương thực, đồng thời tưởng nhớ công lao của cha ta.

Ta phong Quận chúa Đoan Dương.

Phu nhân của Thượng thư bộ Lễ đẩy Triệu Vãn Thanh lên phía trước, bắt nàng vì chuyện trước kia mà xin lỗi ta.

Triệu Vãn Thanh mang vẻ mặt nhẫn nhịn chịu nhục, ta đầy căm hận.

Ta không thấy lời xin lỗi này của nàng có tác dụng gì, nên không muốn để ý đến, quay người bỏ đi.

Kết quả chưa đi mấy bước thì thấy Thận vương đứng sau bồn hoa về phía này.

Lúc này, giọng của Triệu Vãn Thanh từ phía sau truyền đến: "Quận chúa Đoan Dương hà tất phải ép người ta vào đường cùng, Vãn Thanh biết trước kia chúng ta có chút hiểu lầm, đặc biệt đến đây để xin lỗi, quận chúa lại không buông tha, chẳng lẽ Vãn Thanh phải quỳ xuống dập đầu với quận chúa, quận chúa mới có thể tha thứ cho Vãn Thanh sao?"

Nói xong, nàng liền bộ muốn quỳ xuống.

Ta quay đầu nàng bằng ánh mắt lạnh lùng, thực sự nghi ngờ Triệu Vãn Thanh cao không thể với tới trước kia đã đi đâu rồi.

Lúc này, một giọng khác lại vang lên.

"Ngươi tốt nhất nên quỳ xuống đi, nếu đầu gối của ngươi không thể cong xuống , bổn thế tử không ngại giúp ngươi một tay!"

Vương Khôi đột nhiên xuất hiện từ phía sau Thận vương.

Triệu Vãn Thanh giật giật khóe miệng, cố nén giận : "Thế tử, ngài muốn giúp muội muội của ngài trút giận, Vãn Thanh hiểu, chỉ là không biết Vãn Thanh đã phạm phải lỗi lầm gì lớn đến mức phải quỳ xuống xin lỗi?"

Vương Khôi : "Lỗi lớn nhất của ngươi chính là biết rõ muội muội ta ghét ngươi, vẫn nhiều lần xuất hiện trước mặt nàng, thật sự cho rằng không ai biết những "chuyện tốt" ngươi sao?"

"Vãn Thanh không biết mình đã gì khiến thế tử tức giận như , chẳng qua chỉ là những trò nghịch giữa con với nhau," Triệu Vãn Thanh vừa khóc vừa về phía Thận vương, cầu cứu : "Thận vương điện hạ, ngài có thể chủ trì công đạo cho Vãn Thanh không?"

Nhưng ta không có tâm trạng quan tâm đến việc Thận vương có muốn chủ trì công đạo cho nàng hay không, bởi vì ta thấy Tạ Chí Hành đang đứng ở cửa Nguyệt .

Dần dần theo ánh mắt của ta, mọi người đều về phía hắn.

Triệu Vãn Thanh loạng choạng một cái.

Tạ Chí Hành không tiến lại gần, mà quay người bỏ đi.

Triệu Vãn Thanh cũng không còn tâm trạng diễn kịch nữa đuổi theo.

Hôm đó Thận vương không một lời, ta có chút thất vọng.

Dù sao cũng đã ăn một bát rượu trứng gà của ta.

Nhưng không lâu sau, lại có tin Thượng thư bộ Lễ bị bãi chức vì tội tắc trách.

Ca ca , tấu chương tố ông ta là do Thận vương đích thân viết.

Ta còn chưa kịp liên hệ hai chuyện này với nhau, thì ca ca đã : "Ngốc ạ, điện hạ đang trút giận thay cho muội đấy, huống hồ, lão già nhà họ Triệu cũng không phải oan uổng, tội tắc trách của ông ta chắc như đinh đinh đóng cột, chỉ là trước đây không ai dám tố ông ta mà thôi, ai ngờ lần này lại đụng phải tấm ván sắt!"

Nghe , Thượng thư bộ Lễ Triệu Cảnh từ chính nhị phẩm bị giáng xuống lục phẩm, trở thành một viên quan nhỏ ở huyện biên giới, chọn ngày sẽ rời khỏi kinh thành nhậm chức.

Chỉ sợ Triệu Vãn Thanh dù thế nào cũng không ngờ rằng, hành vi của nàng ngày hôm đó lại có thể dẫn đến kết quả hoàn toàn ngược lại.

Cuộc sống vẫn tiếp diễn như thường.

Thận vương thỉnh thoảng sẽ đến tiểu viện, để ta nấu rượu trứng gà cho chàng ấy ăn.

Ban đầu cũng không có gì, chỉ là có một lần đụng phải Tạ Chí Hành, bầu không khí khá là ngượng ngùng.

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...