Chữ đầu tiên chàng dạy ta viết là "Nguyễn."
Sau đó, chàng đổi một tờ giấy khác, viết hai chữ "Ôn Nguyễn" thật to.
Chàng với ta: "A Nguyễn, lại đây xem, đây chính là tên của nàng."
"Ôn Nguyễn?" Ta nhẹ nhàng vuốt ve hai chữ mực ấy, rồi hỏi: "Thế tử, tên của chàng thì sao? Viết thế nào?"
Chàng , viết ba chữ "Tạ Chí Hành" bên cạnh "Ôn Nguyễn."
Ta hồi lâu, đợi mực khô, ta cẩn thận gấp tờ giấy tuyên thành cất đi.
Chàng hỏi: "Nàng gì ?"
Ta : "Còn chưa đủ rõ ràng sao, ta muốn cất bức chữ này đi, giữ gìn cẩn thận."
Chàng lại hỏi: "Tại sao?"
Ta đáp: "Bởi vì trên này có chàng và có ta."
Chàng , không gì.
Xuân qua thu lại, sức khỏe của Tạ Chí Hành càng ngày càng tốt.
Chàng thỉnh thoảng ho, ta liền học cách nấu nước lê cho chàng uống.
Chàng không bao giờ kén chọn, có lúc ta cho ít đường, có lúc cho nhiều đường, chàng đều nể mặt uống hết.
Ta còn học cách viết rất nhiều chữ.
Chàng khen ta thông minh, còn ta học rất nhanh, không kém gì chàng năm xưa.
Khi chàng những lời này, trong giọng có chút đơn.
Ta mới nhớ ra, chàng thành danh từ nhỏ, là thần đồng nổi tiếng, mười bốn tuổi đã đỗ giải Nguyên, sau đó vì sức khỏe không tốt nên mới phải ở nhà dưỡng bệnh.
Cho đến nay, ở kinh thành vẫn còn lưu truyền những giai thoại về chàng.
Ta không biết nên an ủi chàng thế nào, đang bối rối thì nghe chàng hỏi: "A Nguyễn là nương thông minh như , sao lại không đọc sách?"
Ta đáp: "Trong nhà còn có một ca ca và hai đệ đệ, cha mẹ phải để dành tiền cho ca ca và các đệ đệ đi học, con chỉ cần học thêu thùa may vá, sau này lấy chồng dạy con là ."
Chàng gật đầu, không bình luận gì, chỉ từ đó về sau, chàng càng giám sát ta học hành nghiêm khắc hơn.
Ta vốn đang học "Thiên tự văn", chàng lại đổi cho ta một quyển "Ấu học quỳnh lâm ", không lâu sau lại thu "Ấu học quỳnh lâm " lại, nhét cho ta một quyển "Luận ngữ."
Như chàng đã , ta có chút thiên phú về việc học hành, dưới sự thúc ép của chàng, ta thấy mình vẫn theo kịp.
Chàng lại : "A Nguyễn ngốc, nàng vốn thông minh, trước kia chỉ bị gia đình cản trở, giờ nàng học rất tốt, chỉ cần nàng cứ tiếp tục học như , sau này không chừng sẽ trở thành một nữ học sĩ luôn đấy."
Ta nghe xong trong lòng vui mừng, miệng vẫn : "Chàng vừa gọi ta là ngốc, vừa khen ta thông minh, rốt cuộc ta là ngốc hay thông minh?"
Chàng , xoa đầu ta.
Hai năm nay, sức khỏe chàng đã khá hơn một chút, thỉnh thoảng muốn uống một chút rượu.
Ta mới biết, hóa ra chàng còn thích uống rượu.
Nhưng đại phu đã , thân thể chàng còn phải tĩnh dưỡng, không nên uống rượu.
Cho nên ta thường trông chừng chàng, không cho chàng uống.
Có lần chàng uống trộm bị ta bắt , chàng cầu xin: "A Nguyễn ngoan, chỉ một ngụm thôi, nàng mở lòng thương xót, không?"
Ta nhịn tiến lên, giật lấy chén rượu của chàng, : "Đại phu đã dặn dò đặc biệt, không uống rượu, thân thể của chàng còn phải tĩnh dưỡng, không thể phạm vào điều cấm kỵ."
Năm đó đến ngày đông chí, cả nhà quây quần bên nhau ăn bánh chẻo, Tạ Chí Hành cũng gọi ta đến.
Phu thê Võ An hầu vì mừng con trai khỏe mạnh, nên nâng chén chúc mừng nhau.
Tạ Chí Hành mà thèm thuồng.
Ta thấy không nhịn khẽ một tiếng, bị chàng giả vờ trừng mắt .
Sau đó, ta nhớ ra hồi ở nhà, ta đã học cách rượu nếp với bà Trần hàng xóm, hương vị tuy nhạt hơn thanh tửu một chút, cũng đủ để giải cơn thèm.
Vì , ta đi tìm đại phu của phủ, hỏi Tạ Chí Hành có thể uống một ít rượu nếp nhạt không.
Đại phu vuốt râu dê, gật đầu.
Được đại phu đồng ý, ta bắt đầu rượu nếp cho Tạ Chí Hành.
Đợi đến khi rượu nếp chín, lọc hết gạo ra, ta đã có thứ rượu gạo thơm nồng ngọt ngào.
Lần đầu tiên ta bưng rượu gạo đến cho chàng, chàng nếm một ngụm, mắt sáng lên, giơ ngón tay cái với ta.
Thật ra trước đó ta đã lén nếm thử, vị hơi ngọt, mùi rượu chưa nồng.
Chàng không , ta cũng giả vờ không biết.
Chỉ là trong lòng ngọt ngào như rượu nếp .
Từ đó về sau, ta thay đổi nhiều cách để rượu nếp cho chàng.
Sau nhiều lần thử nghiệm, rượu nếp ta cũng ngày càng ngon hơn.
Đợi đến mùa xuân trăm hoa đua nở, ta còn cho chàng nhiều loại rượu nếp hương hoa.
Chàng vẫn luôn rất thích.
Cũng luôn chỉ nhấp môi.
Chàng : "Không thể phụ lòng A Nguyễn đã tận tâm chăm sóc ta những năm qua, thân thể ta như này có một phần công lao của A Nguyễn."
Ta rất vui vì sự kiềm chế của chàng.
Bạn thấy sao?