Đếm xong lương thực, ta đến bái biệt Thận vương.
Ai ngờ trong trướng của chàng ấy còn có một thanh niên trông giống như một vị tướng lĩnh trẻ tuổi.
Thận vương hắn là Vương Khôi, là thế tử của phủ Tấn quốc công, hiện tại đang giữ chức Tả tướng quân trong quân.
Ta hành lễ, thấy bọn họ dường như đang bàn chuyện, vì sự xuất hiện của ta nên mới bị gián đoạn.
Thấy , ta định rõ ý định của mình một cách ngắn gọn súc tích.
Nhưng Vương Khôi đột nhiên đứng dậy, khoanh tay đi vòng quanh ta hai vòng, : "Ngươi chính là chủ tiệm lương thực cung cấp lương thảo mà không lấy một đồng nào đó sao? Sao lại là một nương?"
Ta thầm nghĩ nương thì sao?
Vì cúi mắt : "Đúng ."
Hắn : "Ta thấy ngươi rất quen mắt, chẳng lẽ chúng ta đã từng gặp nhau?"
Ta ngẩng đầu lại: "Chưa từng."
Hắn : "Ngươi này chuyện sao cứ chỉ thốt ra một chữ hai chữ , không thể nhiều hơn vài chữ sao?"
Ta : "Được."
Hắn trừng mắt định , bị Thận vương cắt ngang, đuổi ra ngoài.
Ta bóng lưng khó hiểu của hắn, cũng cảm thấy có chút khó hiểu.
Như có phải là không ổn lắm không? Bọn họ đang bàn chuyện chính sự, người nên ra ngoài là ta.
Nhưng Thận vương lại : "Không sao, chuyện chính sự đã bàn xong, tên tiểu tử đó cứ lại ở đây không chịu đi, may mà ngươi đến kịp."
Ta suy nghĩ một chút, : "Ta đến để bái biệt điện hạ."
Chàng ấy dừng lại một lúc, : "Hiện tại mọi chuyện chưa xong, nơi này quả thực không phải là nơi để ở lâu."
Ta nghe lời này của chàng ấy dường như có ý tứ khác, suy nghĩ một hồi, do dự : "Không phải là dân nữ không muốn ở lại thêm vài ngày, chỉ là công việc ở kinh thành bận rộn, không thể không về."
Nói xong, trên mặt chàng ấy hiện lên một nụ , : "Được, ngày mai ta sẽ đưa ngươi ra khỏi thành."
Ta không biết tâm trạng của chàng ấy sao lại đột nhiên tốt lên, vội : "Không sao đâu, sao dám phiền vương gia, Trương phó tướng đã hẹn với dân nữ ngày mai sẽ đưa dân nữ ra khỏi thành."
Nhưng ngày hôm sau, người đến lại là Thận vương.
Chàng ấy , phó tướng Trương đột nhiên nhận quân lệnh đi tuần tra, trời chưa sáng đã ra khỏi thành.
Ta suy nghĩ một chút, hỏi: "Là ai hạ quân lệnh?"
Chàng ấy ho một tiếng, đi trước dẫn ngựa.
Ta bóng lưng có chút khó xử phía trước, dường như đã hiểu ra điều gì.
Ta để lại lão Viên đi cùng ta xử lý công việc giao nhận hai lô lương thực còn lại, còn mình thì chuyển hướng đi một chuyến về phương Nam, xoay xở tiền bạc.
Cho nên, khi đến Tây Cương vẫn là đầu xuân, khi trở về kinh thành thì đã vào cuối hạ.
Vừa vào thành không lâu, ta đã thấy Hinh Nhi đã nghe tin chờ đợi từ lâu.
Nàng thấy ta, bước nhanh tới : "Đông gia, người đã về rồi, có quý nhân chờ đã lâu."
Quý nhân?
Bạn thấy sao?