Năm đó, Thế tử của Vũ An hầu lâm bệnh nặng.
Hầu gia và phu nhân nóng ruột, nghe theo lời người khác, tìm một dâu bé về để xung hỉ.
Cô dâu bé đó chính là ta.
Ta vốn là con của một trang chủ ở ngoại ô kinh thành của phủ Vũ An hầu.
Năm ta mười tuổi, ta vợ chồng Vũ An hầu đưa về phủ Vũ An hầu ở đường Hoè Thụ.
Trước khi đi, cha với ta: "Con , phủ Vũ An hầu có ơn với nhà ta, con đi lần này cũng coi như báo đáp ơn nghĩa."
Ta gật đầu, đi về phía phu nhân Vũ An hầu đang đợi bên cạnh xe ngựa.
Bà xoa đầu ta, kéo ta lên xe ngựa.
Trên xe, phu nhân nắm tay ta : "A Nguyễn đừng sợ, con trai ta tuy thân thể không tốt lắm, tính rất tốt, con gặp nó nhất định sẽ thích."
Nhưng khi ta gặp Tạ Chí Hành, ta mới biết chàng không chỉ tính tốt mà còn rất đẹp trai.
Tạ Chí Hành chỉ là một thiếu niên mười sáu tuổi, mặc áo ngủ màu trắng, môi hơi tái nhợt không che giấu vẻ đẹp trai của chàng.
Chàng ấy cứ thế dựa nghiêng trên gối tựa ta, khiến ta không khỏi đỏ mặt, tim đập chân run.
Lúc đó ta còn không biết thích là gì, chỉ cảm thấy vị công tử nằm nghiêng trên giường này là người đẹp nhất mà ta từng gặp.
Chàng hỏi ta tên gì.
Ta , ta tên Ôn Nguyễn, cha ta là Ôn Triệu, là trang chủ của trang viên ngoại ô.
Theo như khế ước, cả nhà ta đều là nô tài của phủ Vũ An hầu, chỉ là hiện tại phu nhân đã đổi hộ tịch cho ta thành lương dân.
Chàng lộ vẻ áy náy ta: "Là ta có lỗi với nàng, thân thể ta sống không bao lâu nữa, đến lúc đó nàng có thể khôi phục tự do."
Phu nhân Vũ An hầu ở bên cạnh nghe , lén lau nước mắt.
Bà đối xử với ta rất tốt, thấy bà khóc, ta liền một cách giòn giã: "Nhưng chẳng phải ta đến đây để xung hỉ cho chàng sao, ta đến rồi, bệnh của chàng sẽ khỏi."
Phu nhân Vũ An hầu ta gật đầu, vẻ mặt như an ủi.
Nhưng Tạ Chí Hành lại miễn cưỡng , nét mặt lộ vẻ đơn.
Ta nghĩ, lúc đó vợ chồng Vũ An hầu cũng chỉ coi như bệnh chết thì vái tứ phương mới đi tìm ta, một dâu bé về.
Chỉ là không ngờ, từ sau khi ta đến, thân thể của Tạ Chí Hành lại thực sự có dấu hiệu chuyển biến tốt.
Ta vào phủ đúng vào lúc giữa đông, trong phòng vẫn đốt than.
Chàng nằm liệt trên giường bệnh, không thể ra gió.
Đến lập xuân, chàng đã có thể xuống giường đi lại.
Phu nhân Vũ An hầu mừng rỡ đến phát khóc, từ đó tin chắc rằng ta là phúc tinh của Tạ Chí Hành, để ta từ phòng ở trước kia chuyển vào Trúc Hiên của Tạ Chí Hành cho ta tiện chăm sóc chàng.
Bà : "Dù sao sau này A Nguyễn cũng phải gả cho Hành nhi, ở trước như cũng tốt để quen thuộc với hoàn cảnh."
Ta nghe những lời này của phu nhân, tai nóng lên, không khỏi liếc mắt Tạ Chí Hành.
Nhưng thấy chàng đang ra ngoài cửa sổ, một cây lê, vẻ mặt như có điều suy nghĩ.
Khi chàng nằm trên giường bệnh, thú vui lớn nhất của chàng là đọc sách.
Bây giờ có thể xuống giường đi lại, lúc tinh thần tốt, chàng còn viết chữ.
Lúc này ta mới biết, chàng có thói quen viết chữ.
Vì , ta đã học cách mài mực.
Ta không biết chàng viết gì, chỉ thấy chữ chàng đẹp vô cùng, đẹp hơn cả chữ của thầy đồ mà ta từng thấy hồi nhỏ ở thư phòng.
Chàng đây là chữ chân, còn hỏi ta có muốn học viết chữ không.
Ta hơi do dự hỏi: "Ta có thể học không?"
Chàng đáp: "Tất nhiên là , lại đây, ta dạy cho."
Lúc ấy, ánh nắng ấm áp ngoài cửa sổ chiếu lên khuôn mặt chàng, khiến ta nhất thời không phân biệt , rốt cuộc là ánh nắng quá dịu dàng hay là chàng.
Bạn thấy sao?