Kim Chủ Thất Tình [...] – Chương 5

Quay đầu lại, mới phát hiện Chu Độ đã quỳ một chân trên sàn.

Đôi mắt đào hoa long lanh đầy nước.

Giọng đầy khẩn cầu:

“Em có thể… đừng đi không?”

“Thôi rồi, em cứ đi đi.”

“Chú cún sẽ đợi em.”

Áo sơ mi trắng trên người chẳng biết đã bị dính nước từ bao giờ, bám chặt lấy cơ thể, tạo ra hiệu ứng thị giác vô cùng mãnh liệt.

Anh hơi ngẩng đầu, đôi mắt đào hoa xinh đẹp ấy tôi bằng ánh mắt khao khát.

Tôi bỗng nhiên dâng lên ham muốn chà đạp .

Tôi thật sự không có tiền đồ.

Đến mức nước mắt sắp trào ra… từ khoé miệng.

Tôi giơ tay, móc lấy sợi dây chuyền trên cổ Chu Độ, kéo lại gần sát tôi.

Chu Độ hơi híp mắt lại, ngay khoảnh khắc ngửi thấy mùi hương quen thuộc trên người tôi, ánh mắt cún con vô tội bỗng hóa thành sắc bén đầy nguy hiểm.

Kệ đi.

Dưới hoa chết, quỷ cũng phong lưu.

Chậc, Chu Độ chắc chắn là có học qua khóa “dịch vụ cao cấp”.

Rất nhanh, người rơi lệ không còn là Chu Độ nữa – mà là tôi.

Khi ý thức trôi nổi, tôi thấy Chu Độ ngẩng đầu lên, giọt nước lấp lánh đọng trên sống mũi.

Phía sau , cái “đuôi” tưởng tượng đang đung đưa không ngừng, không ngừng lấy lòng tôi.

“Bảo bối, mau khen thật lợi đi.”

Tôi gom hết chút sức lực cuối cùng, hôn một cái.

“Ừm… Cún con giỏi lắm.”

(Văn chính hoàn)

Ngoại truyện

1

Hôm nay trời âm u.

Cô ấy dạo này rất lạ.

Khi ra ngoài, ấy giấu mối quan hệ của chúng tôi.

Không còn hôn chào buổi sáng, chúc ngủ ngon.

Cũng không gọi tôi là “bảo bối dấu nhất đời ấy” nữa.

Rõ ràng chúng tôi vẫn nằm chung một chiếc giường,

mà giữa hai đứa… đủ chỗ để ngủ thêm một người xa lạ.

Cô ấy bắt đầu gọi tôi là Chu Độ.

Chỉ khi thân mật nhất, ấy mới gọi tôi là bảo bối.

Cảm giác như tôi là một gã trai bao rẻ tiền nhất thế gian,

chỉ là một mẫu nam chỉ cần vẫy tay là đến của hội quán.

Người tôi thương nhất, hình như… không còn tôi nữa.

Trước đây tôi chưa từng nghĩ đến điều này.

Nếu một ngày, người duy nhất mà tôi suốt cuộc đời này… không còn tôi nữa,

tôi… phải sao?

Sự thay đổi của ấy khiến thần kinh tôi căng như dây đàn.

Tôi không thể không để ý đến những gã đàn ông bên cạnh .

Suy sụp.

Vì sao luôn có mấy tên “cáo đực” lượn lờ quanh ấy?

Tôi bắt đầu soi lại ngoại hình, vóc dáng, cách ăn mặc của mình.

Hê hê.

Cô ấy có vẻ khá hài lòng với kết quả tập gym của tôi…

Không đúng.

Vì sao mỗi lần xong chuyện, ấy đều thở dài?

Chẳng lẽ tôi chưa đủ tốt?

Hay… cơ thể tôi có vấn đề rồi?

Tôi đến bệnh viện kiểm tra, bác sĩ không sao cả.

Thế thì… có phải thân thể tôi đã không còn hấp dẫn với ấy?

Lại một tiếng thở dài.

Suy sụp.

Chẳng lẽ tuổi trẻ thế này mà tôi… “hết xài ” rồi sao?

…Nhưng rồi tôi lại “xài ” rồi.

Cô ấy tôi rất lợi . Hê hê.

2

Tại sao ấy lại với nam diễn viên đó?

Cô ấy… có thể sẽ người khác không?

Tôi sợ.

Sợ rằng nếu đối mặt rõ, ấy sẽ thẳng thắn đòi chia tay.

Chỉ cần ấy còn ở bên tôi,

tôi có thể giả vờ không biết gì hết.

Sụp đổ hoàn toàn.

Cô ấy bảo… muốn ngủ riêng.

Nửa đêm tôi lén leo lên giường ấy,

lại phát hiện ấy đã thu dọn hành lý, định rời khỏi tôi.

Tôi lặng lẽ cất vali đi, vờ như không có chuyện gì xảy ra.

Sợ ấy thức giấc, tôi cắn chăn khóc suốt đêm,

sáng hôm sau mắt sưng húp như đầu heo.

Lo ấy nửa đêm dọn đồ mệt, sáng dậy sẽ đói bụng,

tôi đã tự tay nấu bữa sáng.

Nhưng ấy vẫn chia tay.

Tôi như chết lặng.

Tôi dùng mọi cách để níu kéo.

Cô ấy vẫn chuyển đi.

Trái tim tôi đau đến sắp vỡ tung.

Cô ấy bảo tôi đừng dây dưa nữa.

Được thôi.

Tôi cũng không tiểu tam nữa.

3

Trời đánh ơi— thì ra tất cả chỉ là hiểu lầm.

Cô ấy : Đừng khiến người mình ghen tuông, đừng đẩy người mình ra xa.

Giờ thì… cho dù quỷ, tôi cũng phải bám theo ấy đến cùng.

4

Ngày đầu tiên bảo bối đi công tác, tôi đã nhớ ấy rồi.

Tại sao hôm nay lại còn tận ba cuộc họp nữa chứ.

Ghét những ngày không gặp ấy.

Hehe, thôi thì hôm nay tăng ca , xong hết việc của hai ngày, mai tôi có thể bay đến gặp ấy rồi.

Đợi đến lúc gặp, nhất định tôi phải cho ấy biết tôi nhớ ấy đến nhường nào.

Chuyến bay bị hủy rồi.

Bão sắp đổ bộ vào Hải Thành.

Cô ấy ở một thành phố xa lạ, một mình đối mặt với những nguy hiểm không thể lường trước.

Ngực tôi chợt đau nhói.

Là tôi đang đau lòng vì ấy.

Tôi thừa nhận, đã có lúc tôi chỉ muốn ấy mãi mãi ở bên cạnh tôi, an ổn mà sống.

Nhưng… đó là công việc của ấy, là sự nghiệp của ấy.

Tôi tôn trọng lý tưởng, hoài bão và cả sự độc lập của ấy.

Tôi ấy một cách trọn vẹn và bao dung –

chứ không phải biến ấy thành một phần phụ thuộc của mình.

5

Ngay khoảnh khắc không liên lạc với ấy, nỗi nhớ trong tôi bùng lên như điên.

Tôi nghĩ…

Cả đời này, ai rồi cũng phải có một lần bốc đồng.

Tôi và tổ bay đã chờ suốt một đêm.

Đợi đến khi điều kiện đủ để bay đến chỗ ấy,

tôi không do dự, lập tức lao đi, bất chấp tất cả.

Tôi không nhớ nổi mười mấy tiếng đồng hồ đó mình đã vượt qua thế nào.

Chỉ nhớ, khi ấy mở cửa thấy tôi —

đôi mắt long lanh của ấy, chính là câu trả lời.

Cô ấy cũng rất nhớ tôi.

Anh trai tôi trêu chọc tôi là “đầu óc đương mất kiểm soát”, tôi nhận luôn.

Dù gì thì…

chó con gặp lại chủ nhân, sao mà không vẫy đuôi chứ?

6

Khi xử lý chuyện của bác cả và bác , tôi không hề nương tay.

Họ luôn nhòm ngó tài sản mà ba tôi dựng suốt bao năm,

muốn lợi dụng hôn sự của tôi và tôi để len lỏi vào quyền lực của công ty.

Sau khi tôi ở bên Thính Lam nhà bác cả bắt đầu cảm thấy bất an.

Họ tìm mọi cách tạo hiểu lầm giữa tôi và ấy.

Tôi đúng ý họ luôn —

một người tôi “mời” sang Nam Phi, một người “mời” sang Bắc Phi.

Tốt nhất là cả đời đừng bao giờ gặp lại nhau nữa.

7

Tôi đã cầu hôn Thính Lam bên bờ biển khi hoàng hôn buông xuống.

Khi ấy “đồng ý”,

tuôn tràn trong đáy mắt ấy – rực rỡ, ấm áp, rơi thẳng vào tôi.

Tôi chính là chó nhỏ hạnh phúc nhất thế gian.

Và giờ đây, ấy đã là vợ của tôi.

Người tôi đang ngủ say bên cạnh,

khuôn mặt an tĩnh ấy, tôi vẫn cảm thấy:

Hôm nay, tôi lại ấy nhiều hơn hôm qua.

Đây chính là chiến thắng của chó nhỏ!

[Hoàn]

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...