Kim Chủ Thất Tình [...] – Chương 6

15

Tôi gom hết mấy tin nhắn nặc danh gửi qua tài khoản phụ, gửi thẳng cho Chu Độ xem.

Chu Độ vừa đã nhận ra ngay nội gián chụp ảnh.

Thì ra là người giúp việc mà thím cả của ta nhét vào công ty, chuyên phụ trách dọn dẹp tầng văn phòng tổng giám đốc – nơi Chu Độ việc.

Người đó nhận lệnh, lén chụp ảnh Chu Độ và em họ – Tô Dạng – rồi gửi cho tôi, mục đích là để tôi hiểu lầm Chu Độ ngoại mà chủ rút lui.

Chu Độ lập tức nổi điên:

“Anh biết ngay mà! Bả cứ suốt ngày giới thiệu người này người kia cho , chắc chắn là có âm mưu!”

“Rõ ràng biết Tô Dạng là em họ , mà cũng dám chụp rồi gửi ảnh kiểu đó? Muốn cho cái nhà này nát luôn đúng không?! Trời ơi, phải méc mẹ mới !”

“Không , phải để Tô Dạng xử bả! Em đừng Tô Dạng là ‘con ông cháu cha’ mà coi thường, con bé mà nổi khùng lên, bảo đảm khiến chuyện ông già phong lưu kia bị lộ khắp cả giới luôn!”

Tôi: Cái miệng này lắm quá rồi, nghe không hiểu nữa, chỉ muốn hôn thôi.

Bị ánh mắt quá mức trực diện của tôi chằm chằm, Chu Độ lập tức đỏ cả vành tai.

Anh lúng túng cởi từng nút áo sơ mi, để lộ “trang bị tác chiến” bên trong.

Một bộ dây chuyền bạc nguyên chất quấn từng tầng lên cơ bắp trắng mịn, đường nét rắn chắc, đầy khiêu khích.

“Bảo bối, đến kiểm tra thành quả tập luyện của đi.”

Nghĩ tới lần trước bị kéo đi “kiểm tra” rồi cái lưng suýt gãy, tôi chợt thấy eo mình đau âm ỉ.

Dù sắc đẹp có tuyệt vời đến mấy thì tôi cũng không “hưởng nổi” đâu.

Tôi định chạy.

Phía sau vang lên tiếng vật nặng rơi xuống đất.

Quay lại mới thấy Chu Độ đang nửa quỳ dưới đất, đôi mắt đào hoa ngập nước.

Giọng nghèn nghẹn, nghe mà lòng mềm nhũn:

“Em có thể… đừng đi không?”

“Thôi rồi, em đi đi…”

“Chó con sẽ đợi em.”

Không biết từ lúc nào áo sơ mi trắng trên người đã ướt đẫm, ôm sát cơ thể, khiến người ta choáng váng thị giác.

Anh ngẩng nhẹ đầu, đôi mắt long lanh đó tôi bằng ánh mắt khao khát.

Bỗng dưng trong lòng tôi dâng lên một loại cảm muốn “đè ra mà bắt nạt”.

Tôi thật là không có tiền đồ.

Nước mắt suýt chảy… là từ khoé miệng.

Tôi đưa tay ra, móc lấy sợi dây chuyền trên cổ Chu Độ, kéo sát vào tôi.

Chu Độ hơi nheo mắt, vừa ngửi thấy mùi hương trên người tôi, ánh mắt cún con ngây thơ lập tức chuyển sang nguy hiểm.

Kệ đi.

Dù có chết dưới thân cún con, cũng là chết trong phong lưu.

Tsk, Chu Độ chắc chắn đã đi học nâng cao “kỹ năng phục vụ” ở đâu đó rồi.

Rất nhanh thôi, người rơi nước mắt không còn là Chu Độ nữa, mà là tôi.

Khi ý thức dần chìm nổi, tôi lờ mờ thấy Chu Độ ngẩng đầu, sống mũi còn vương vài giọt mồ hôi.

Sau lưng như thể có một cái đuôi vô hình, cứ vẫy vẫy, ra sức lấy lòng tôi.

“Bảo bối, nhanh đi, rất tuyệt đi.”

Tôi dồn chút sức lực cuối cùng, hôn lên môi .

“Ừm… cún con rất tuyệt.”

【Ngoại truyện Chu Độ】

16

Hôm nay trời âm u.

Dạo gần đây ấy rất kỳ lạ.

Khi ra ngoài, ấy giấu mối quan hệ của tụi tôi.

Không còn hôn chào buổi sáng, buổi tối nữa.

Cũng chẳng gọi tôi là “bảo bối” mà ấy nhất.

Rõ ràng là chúng tôi vẫn nằm chung một chiếc giường,

mà giữa hai đứa có đủ chỗ để thêm một người lạ.

Cô ấy bắt đầu gọi tôi là “Chu Độ”.

Chỉ khi gần gũi nhất, ấy mới gọi tôi là “bảo bối”.

Điều đó khiến tôi cảm thấy mình chẳng khác gì một con vịt rẻ tiền,

một người mẫu nam vẫy tay là đến ở hội quán nào đó.

Bảo bối mà tôi nhất… hình như không còn tôi nữa rồi.

Trước đây, tôi chưa từng nghĩ tới chuyện này.

Nếu có một ngày, người mà tôi xác định là duy nhất trong đời…

lại mất đi cảm với tôi,

thì tôi nên gì đây?

Cô ấy thay đổi khiến tôi luôn căng thẳng,

bản năng bắt đầu ý tới từng người đàn ông quanh .

Tôi phát điên mất.

Sao lại cứ có mấy tên hồ ly tinh đến ve vãn ấy ?

Tôi bắt đầu soi lại ngoại hình, vóc dáng, cách ăn mặc của mình.

He he.

Hình như ấy rất hài lòng với kết quả tập luyện của tôi.

Không đúng!

Tại sao mỗi lần xong chuyện, ấy đều thở dài?

Là tôi chưa tốt sao?

Chẳng lẽ cơ thể tôi có vấn đề?

Tôi đến bệnh viện kiểm tra, bác sĩ bảo không sao cả.

Chẳng lẽ cơ thể tôi… đã không còn sức hấp dẫn với ấy nữa?

Cô ấy lại thở dài rồi.

Tôi muốn gào lên luôn.

Chẳng lẽ tôi còn trẻ mà đã… không rồi sao?!

Tôi lại “” rồi.

Cô ấy tôi rất tuyệt.

He he.

17

Tại sao ấy lại với nam diễn viên đó?

Cô ấy có thể sẽ người khác không?

Tôi sợ, nếu rõ mọi chuyện, ấy sẽ lập tức chia tay với tôi.

Chỉ cần ấy vẫn còn bên tôi, tôi có thể giả vờ như không biết gì cả.

Sụp đổ rồi.

Cô ấy muốn ngủ riêng.

Nửa đêm tôi lén bò lên giường nằm cạnh ấy,

lại phát hiện ấy đã thu dọn hành lý, định rời xa tôi.

Tôi lặng lẽ mang vali để lại chỗ cũ,

giả vờ như chẳng có gì xảy ra.

Sợ đánh thức ấy, tôi cắn chăn khóc suốt đêm.

Sáng dậy, cả đôi mắt đều sưng đỏ.

Tôi sợ ấy dọn đồ ban đêm mệt quá, sáng dậy sẽ đói,

nên đã tự tay chuẩn bị bữa sáng cho ấy.

Cô ấy lại thẳng thắn chia tay với tôi.

Trái tim tôi như chết lặng.

Tôi dùng đủ mọi cách để níu kéo ấy.

Nhưng ấy vẫn dọn ra ngoài.

Trái tim tôi tan vỡ, gần như rạn ra từng mảnh.

Cô ấy bảo tôi đừng dây dưa nữa.

Vừa hay… tôi cũng không muốn người thứ ba.

18

Chết tiệt, hóa ra là hiểu lầm.

Cô ấy : đừng để người mình phải ghen,

đừng đẩy người mình ngày càng xa.

Vậy thì… dù có chết đi, tôi cũng phải bám lấy ấy.

19

Ngày đầu tiên ấy đi công tác, tôi đã nhớ ấy rồi.

Tại sao hôm nay lại có tới ba cuộc họp?

Tôi ghét những ngày không gặp ấy.

Hehe, hôm nay thêm một chút,

hết công việc hai ngày, ngày mai là có thể bay đi gặp ấy rồi.

Lúc gặp , nhất định phải cho ấy biết, tôi nhớ ấy đến mức nào.

Chuyến bay bị hủy rồi.

Bão sắp đổ bộ vào Hải Thành.

Cô ấy một mình ở nơi xa lạ, đối mặt với nguy hiểm chưa biết trước.

Tim tôi tự nhiên nhói lên.

Là vì tôi đang đau lòng thay cho ấy.

Tôi thừa nhận, có những lúc tôi từng muốn giữ ấy mãi ở bên cạnh mình.

Nhưng đó là công việc, là sự nghiệp của ấy.

Tôi tôn trọng khát vọng, lý tưởng và sự độc lập của ấy.

Tôi ấy một cách trọn vẹn và bao dung.

Chứ không phải biến ấy thành cái bóng trong cuộc đời tôi.

20

Ngay khoảnh khắc không liên lạc với ấy, nỗi nhớ trong tôi như phát cuồng mà bùng lên.

Tôi nghĩ, đời người sống một lần, luôn cần một lần hành theo cảm .

Tôi và tổ bay đã chờ suốt một đêm.

Khi xác nhận điều kiện đủ để bay đi gặp ấy,

tôi không do dự gì nữa — bất chấp tất cả để đến bên ấy.

Tôi không biết mình đã trải qua mười mấy tiếng đó như thế nào.

Tôi chỉ nhớ ánh mắt long lanh của ấy khi thấy tôi,

rõ ràng cũng rất nhớ tôi.

Anh trai tôi nhạo tôi bị “ mờ mắt”, tôi cũng chấp nhận.

Dù sao thì… một chó con khi gặp lại chủ nhân,

sao có thể nhịn mà không vẫy đuôi chứ?

21

Ngẩng đầu lên, ánh mắt u ám của Chu Độ trên tầng đang xuống.

“Họ”— chính là mấy kẻ nhòm ngó tài sản mà ba tôi gầy dựng cả đời,

suốt ngày tìm cách thông qua chuyện hôn sự giữa tôi và trai để chen chân vào công ty.

Từ sau khi tôi quen Thính Lam nhà bác cả bắt đầu cảm thấy nguy cơ.

Họ tìm đủ mọi cách để hiểu lầm giữa tôi và ấy.

Tôi cũng thuận theo ý họ —

một người tôi tiễn sang Nam Phi, một người tiễn đến Bắc Phi.

Tốt nhất là cả đời không cần gặp lại nữa.

22

Tôi cầu hôn Thính Lam bên bờ biển vào lúc hoàng hôn.

Khi ấy “yes”, đôi mắt ngập tràn ấy rơi trọn vào tôi.

Tôi là chó hạnh phúc nhất thế giới này.

Bây giờ, ấy đã trở thành vợ tôi.

Người tôi đang say ngủ bên cạnh, nét mặt bình yên.

Nhìn ấy như , tôi lại cảm thấy —

hôm nay tôi ấy còn nhiều hơn cả ngày hôm qua.

Đây chính là chiến thắng của “ cún con” chúng tôi!

Hết

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...