11
Tôi đã đuổi Chu Độ ra khỏi nhà.
Bằng chứng ta đưa mình thích về bên cạnh vẫn còn nằm trong điện thoại tôi.
Cho dù ấy chưa thực sự gì quá đáng, tôi cũng không thể chịu một mối quan hệ đã pha tạp tạp chất.
Tôi vực dậy tinh thần, quay lại tập trung cho công việc.
Đến khi ngẩng đầu lên lần nữa, tôi đã bỏ lỡ giờ ăn trưa từ lúc nào.
Xuống nhà hàng dưới lầu ăn tạm một bữa, tôi luôn cảm thấy có ánh mắt nào đó đang theo dõi mình.
Tôi không thích bị phiền khi đang dùng bữa.
Nhưng lúc ăn xong, vừa ngẩng đầu lên, đã thấy một trẻ đứng ngay trước mặt.
Gương mặt ấy giống hệt trong tin nhắn tôi từng nhận .
Cô ấy chính là mà Chu Độ thích.
Tim tôi như bị ai đó siết chặt.
“Chào chị dâu, em là em họ của Chu Độ, tên là Tô Dạng.”
“Tần Thính Lam.”
Tôi bỗng thả lỏng, mỉm thân thiện với ấy.
Tô Dạng rất tự nhiên ngồi xuống bàn.
“Chu Độ cái đồ cẩu đó nhờ em đến giải thích.
Nó nếu em đồng ý đi thì sẽ giới thiệu cho em mười người mẫu nam đỉnh nhất.
Nhưng mà đi cũng phải lại…”
“Chị dâu xinh đến mức em thấy Chu cẩu còn chưa đủ trình ấy, hay chị người em đi, em sẵn sàng chia cho chị cả mười người mẫu luôn!”
Tô Dạng trước mặt tôi vẫn đang thao thao bất tuyệt.
Tôi tin ấy thật sự là em họ của Chu Độ.
Độ lầy lội và mức độ “nhiều lời” này… đúng là cùng một khuôn đúc ra.
Tôi lấy điện thoại ra, gửi cho Chu Độ một tin nhắn vỏn vẹn số 1 trên WeChat.
Chu Độ đánh hơi thấy ngay, lập tức trả lời.
Tôi hẹn một buổi để chuyện rõ ràng.
Nhưng còn chưa đến giờ hẹn, thì bên studio lại xảy ra chuyện.
Một diễn viên chính và đạo diễn bất đồng quan điểm, đột ngột tuyên bố bỏ vai, còn cầu phải gặp trực tiếp tôi.
Cả đoàn phim phải dừng quay, mỗi ngày dừng lại là mỗi ngày đốt tiền.
Tôi buộc phải bay gấp để giải quyết hình.
Nói rõ với Chu Độ xong, tôi lập tức lên chuyến bay tới Hải Thành.
12
Vừa đặt chân xuống sân bay, tôi lập tức chạy đến phim trường.
Nam chính – Dư Ninh – vừa thấy tôi đã nhào đến ngay.
“Tổng Tần.”
Tôi bình tĩnh né sang một bên, giữ khoảng cách với ta.
Nếu bị Chu Độ – cái bình giấm chua có trí tưởng tượng quá mức phong phú kia – biết , không chừng lại có thêm mấy bài đăng than thở trên mạng.
“Em thấy vai nam chính trong kịch bản bị ít đất diễn quá, không thể thể hiện những khoảnh khắc tỏa sáng của nhân vật.
Nên em muốn sửa lại kịch bản, thêm vài cảnh cho nam chính.”
Bên tai tôi, Dư Ninh cứ lải nhải không ngừng, hoàn toàn không biết chừng mực.
Tự nhiên tôi lại bắt đầu nhớ đến những điểm tốt của Chu Độ.
Tuy là một người dính người, khi việc thì đầu óc rất tỉnh táo, chưa bao giờ qua loa, cách xử lý cũng dứt khoát.
Mỗi lần tôi hôm nay mệt, không muốn thân mật, đều chủ tôn trọng cảm của tôi.
Dư Ninh mượn cớ thảo luận kịch bản mà cứ càng lúc càng lại gần.
Tôi cực kỳ khó chịu.
Không chút do dự từ chối thẳng:
“Đây là phim nữ chính lên ngôi, nam chính chỉ là nhân vật phụ đi theo ấy mà thôi.”
Anh ta còn nháy mắt tán tỉnh:
“Không sao, tổng Tần sẽ sớm thay đổi suy nghĩ thôi.”
Tôi liền cất cao giọng:
“Đạo diễn Lý, thay người ngay!”
Tôi mời luật sư đến việc, thương lượng hủy hợp đồng, rồi bắt đầu tìm diễn viên mới.
Việc này khiến tôi phải nán lại thêm hai ngày.
Hôm nay khi lục hành lý, tôi vô tìm thấy một chiếc sơ mi của Chu Độ.
Tôi lại bắt đầu nhớ ấy.
Nhớ đến phát muốn gặp ngay lập tức.
13
Trước khi rời khách sạn ra sân bay, trời bỗng thay đổi bất ngờ.
Cơn bão vốn dự báo sẽ không đổ bộ vào Hải Thành lại đột ngột đổi hướng.
Trời sầm tối, bên ngoài gió giật dữ dội.
Tin dữ nối tiếp nhau: chuyến bay bị huỷ, đổi vé rồi lại tiếp tục huỷ.
Tôi định gia hạn thêm phòng ở khách sạn đã ở mấy ngày, thì lại nhận thông báo đã kín phòng.
Đành phải đội gió lớn, vội vàng tìm một khách sạn gần đó để tá túc tạm.
Khi bão đổ bộ, khu vực quanh khách sạn bị mất điện.
Căn phòng tối đen như mực, bên ngoài mưa gió mịt mù.
Tôi thật sự khó diễn tả tâm trạng lúc ấy.
Giống như một người lạc đến hoang đảo, cảm giác trống trải và đơn như muốn nhấn chìm tôi.
Chính nỗi sợ lúc này đã hóa thành cảm mãnh liệt.
Không suy nghĩ gì nhiều, tôi dùng chút pin còn sót lại trong điện thoại để gọi cho Chu Độ.
Điện thoại vừa đổ chuông liền bắt máy ngay.
Giọng của Chu Độ mang theo một sức mạnh khiến tôi lập tức bình tĩnh lại.
“Đừng lo, đang xin cấp phép đường bay. Dù không mua vé cũng không sao, tin .”
Trong phòng vừa nóng vừa bí, tôi chẳng còn cách nào khác ngoài việc cuộn người trong góc giường.
Tay nắm chặt điện thoại, gắng gượng vượt qua đêm bão kéo dài.
Sáng hôm sau, bầu trời quang đãng trở lại.
Tôi lập tức tranh thủ đặt vé.
Chuyến nhanh nhất cũng phải đến tối hôm sau mới đến nơi.
Đặt vé xong, cả người rã rời, tôi quấn chăn kín mít, định dùng giấc ngủ để chống lại nỗi nhớ đang xâm chiếm lòng mình.
Đúng lúc đó, có tiếng gõ cửa phòng.
Tôi cảnh giác hé hé một khe cửa.
Chu Độ đang đứng trước mặt tôi.
Trong đầu tôi như có pháo hoa nổ tung.
Niềm vui bất ngờ ập đến khiến tôi chẳng còn nghĩ gì.
Tôi ngơ ngác hỏi:
“Chu Độ… đây là ảo thuật à?”
“Không phải.”
Chu Độ mỉm :
“Anh nhớ em.”
“Vậy nên… đến rồi đây.”
Anh dang tay, ôm chặt tôi vào lòng, như muốn hòa hai đứa một.
Giọng như một cún nhỏ bị bỏ rơi, đầy tủi thân:
“Em không biết đã nhớ em đến mức nào đâu…”
Tôi và Chu Độ cứ thế ôm nhau rất lâu.
Chu Độ rúc đầu vào cổ tôi,
Bất ngờ có một giọt nước mắt ấm nóng rơi thẳng xuống hõm cổ.
m ấm, lại dễ dàng tan chảy cả tim tôi.
Chỉ khi rời xa Chu Độ, tôi mới thật sự rõ ấy.
Đôi mắt đỏ ngầu tia máu, cằm lún phún râu chưa kịp cạo.
Trông tiều tụy, phờ phạc, rõ ràng là đã thức trắng đêm.
“Bảo bối, lo cho em lắm.”
“Ngay khi biết có thể bay , lập tức đặt vé đến gặp em.”
“Nếu còn đợi nữa… thật sự sẽ phát điên mất.”
14
Chu Độ rất dính người.
Từ lúc lên xe cho đến khi bước lên máy bay riêng, ấy không rời tôi lấy một giây.
Chúng tôi nằm cùng nhau trên chiếc giường lớn trong phòng nghỉ.
Chu Độ ôm tôi kiểu bạch tuộc, không biết từ lúc nào đã ngủ mất.
Tôi dựa vào người ấy, đầu óc lại tỉnh táo lạ thường.
Màn hình điện thoại của Chu Độ lóe sáng, hiện lên vài tin nhắn mới.
Là mấy câu hỏi mà đăng lên M某 có người trả lời rồi.
Điện thoại của Chu Độ chưa từng đặt mật khẩu với tôi.
Tôi tò mò mở ra xem thử, phát hiện mới đăng mấy câu hỏi:
【Bạn không còn cảm, sao để níu kéo?】
【Sau khi chia tay gì để khiến ấy lại mình?】
【Làm sao vượt qua rào cản đạo đức để người thứ ba của ?】
Tôi không nhịn , bật khúc khích.
Chu Độ lập tức giật mình tỉnh dậy.
Thấy nội dung trên màn hình, đồng tử co rút, vẻ mặt hoảng hốt.
Không biết tay chân nên đặt ở đâu.
“Chu Độ, cái người mà trong mấy câu hỏi đó… là em à?”
Chu Độ nhanh chóng gật đầu lia lịa.
Anh vùi đầu vào ngực tôi, giọng tủi thân như cún con bị bỏ rơi.
Thì ra, Chu Độ luôn hiểu lầm rằng tôi không còn nữa.
Anh hoang mang, bối rối, tìm mọi cách để kéo tôi về.
Tôi đưa tay lên, nhẹ nhàng vỗ má một cái.
“Anh xem, chỗ nào cho thấy em không còn nữa hả?”
Chu Độ lập tức nắm lấy tay tôi, áp vào má mình, dụi dụi đáng thương.
“Anh nghĩ cơ thể mình không còn hấp dẫn em nữa…
Mỗi lần xong chuyện, em đều thở dài.”
“Anh biết ngoài kia luôn có người trẻ hơn , khoẻ hơn , dáng chuẩn hơn .”
“Nhưng sẽ không có ai em nhiều như , cũng không có ai khao khát em lại như đâu.”
“Vậy nên… em có thể không?”
Chu Độ còn đang tranh thủ tỏ , tôi đã không chờ nổi, cúi xuống hôn .
Anh nhanh chóng phản ứng, đảo ngược thế, môi lưỡi dây dưa, hôn sâu đến mức tôi có hơi thiếu dưỡng khí.
Tôi vô thức chống tay lên ngực Chu Độ để xin nghỉ lấy hơi.
Anh lập tức giữ chặt cổ tay tôi lại, giọng trầm khàn, đầy nguy hiểm:
“Bảo bối, nó cũng rất nhớ em.”
Chu Độ áp sát vào người tôi, hơi thở nóng bỏng đến dọa người.
“Chu Độ… bị sốt à?”
“Không đâu, bảo bối, chỉ là quá nhớ em thôi.”
Tôi nghe mà mặt đỏ tim đập loạn cả lên.
“Không để lại dấu ở cổ đấy!”
Bạn thấy sao?