08
Sáng sớm thức dậy, chiếc vali đang mở bên cạnh giường không biết đã bị ai mang đi đâu mất.
Sau khi đặt xe chuyển nhà xong, tôi mới xuống lầu.
Lẽ ra giờ này Chu Độ phải đi rồi, mà lại ngồi đó — đeo kính râm, gương mặt lạnh lùng, chăm xem tin tức tài chính trên sofa.
Bàn ăn đã dọn sẵn bữa sáng: trứng ốp- hình trái tim, hai lát bánh mì nướng giòn và một ly sữa đậu nành.
Tôi không giống mọi ngày ngồi xuống ăn cùng .
Tôi quay người, gượng , chủ lời tạm biệt trước:
“Chu Độ, em sắp dọn ra ngoài ở rồi. Cảm ơn thời gian qua đã chăm sóc em.”
Chu Độ bật dậy, kính râm rơi “cạch” xuống đất, lộ ra đôi mắt đỏ hoe.
“Không !”
Tôi ngạc nhiên .
Đã đến nước này rồi…
Anh còn giữ lại gì nữa?
“Dù sao cũng không còn cảm, sớm thích nghi một chút, tốt cho cả hai.”
Lạnh lùng mà Chu Độ cố duy trì cuối cùng cũng sụp đổ.
Anh ngồi phịch xuống sofa, gục đầu, giọng lẩm bẩm:
“Không còn cảm nữa sao…”
Cả người như bị một đám mây đen phủ kín, khí chất vốn xuất chúng cũng trở nên ảm đạm.
Tôi giả vờ nhẹ nhàng: “Mối quan hệ này từ đầu đã là sai lầm rồi, kết thúc sớm thì càng nhẹ nhõm.”
“Sai lầm… Cô ấy tôi là sai lầm…”
Chu Độ lặp đi lặp lại như người mất hồn, giống một phi tần bị nhốt lâu ngày trong lãnh cung rồi phát điên.
Quả nhiên, mà không đáp lại, có thể khiến người ta phát rồ.
Tôi lắc đầu, quay lên lầu thu dọn hành lý.
Lần này vali không còn bị “mất tích” bí ẩn nữa.
Chỉ là… thang máy bị mất điện, ngừng hoạt .
Tôi cầu thang xoắn ốc trong biệt thự, lại hai chiếc vali cỡ đại, chỉ thấy trước mắt tối sầm.
“Bảo bối, để giúp em mang xuống nhé.”
Nói xong, Chu Độ cởi áo vest, lộ ra chiếc sơ mi trắng ôm sát người.
Khi nhấc vali lên, phần vai và ngực rõ ràng phồng lên rắn chắc.
Khiến tôi không khỏi nhớ đến giai đoạn Chu Độ mê tập lưng, tập chân đến phát cuồng, tối nào cũng kéo tôi ra “khoe thành quả”.
Mỗi lần tôi muốn bảo dừng lại, đều “mặt dày” dùng những nụ hôn dày đặc mà bịt miệng tôi.
Cứ hôn mãi, hôn đến khi cổ họng tôi khàn đi, cũng không khiến dừng tay.
Chu Độ hơi thở đều đặn, một tay xách hai vali, nhẹ nhàng bước xuống tầng một.
Tôi thu lại ánh mắt đầy lưu luyến.
Chu Độ có vẻ muốn gì đó lại ngập ngừng.
Tôi đau lòng đưa lại chiếc áo vest cho .
“Mặc vào đi, kẻo cảm lạnh.”
Đôi mắt Chu Độ sáng lên: “Bảo bối, em vẫn còn quan tâm đến …”
Anh cẩn trọng mà đầy mong mỏi khẽ hỏi:
“Em có thể đừng—”
Chữ “đi” còn chưa kịp thốt ra, thì xe tôi đặt đã tới.
Tôi đẩy vali ra ngoài.
Chu Độ không đi theo.
Tôi ngoái đầu lại, muốn tranh thủ ngắm thêm lần cuối vóc dáng và gương mặt .
Nhưng hình bóng ấy… đã biến mất tại chỗ.
Tim tôi bỗng lạnh buốt như con dao của người bán cá mười năm chưa mài.
“Chú ơi, đi thôi.”
09
Tôi định chuyển đến căn hộ gần studio.
Đây là căn nhà đầu tiên tôi tự mua bằng số tiền mình kiếm .
Là sản nghiệp của Chu Độ, nên tôi hưởng mức giá ưu đãi nhất.
Khi thang máy mở ra, Chu Độ đứng chờ ngay trước cửa căn hộ, đeo kính râm.
Phía sau còn có mấy vệ sĩ đi theo.
Thấy tôi nhướng mày , nhỏ giọng giải thích:
“Anh sợ em không quen giường, nên mang giường bên nhà sang đây rồi.”
“Bộ chăn ga gối đệm cũng giặt sạch đem theo luôn.”
“Có phải em quên mang thứ gì không…”
Tôi xác định lại, đúng là chẳng quên gì cả.
Cùng lắm thì thiếu gì mua thêm thôi.
Tôi khoát tay, ra hiệu có thể về rồi.
Chu Độ thì như tượng đá, đứng im bất .
Tôi nghĩ một lúc, thấy vẫn nên rõ ràng với Chu Độ thì hơn.
“Chu Độ, chúng ta chia tay rồi.”
“Anh yên tâm, em không phải kiểu người quay đầu tìm lại cỏ cũ đâu. Một khi đã quyết, tuyệt đối không dây dưa nữa.
Xử lý như là tốt cho cả em, và… ấy.
Em tin cũng nghĩ , đúng không?”
Đồng tử Chu Độ co lại, cả người run rẩy.
Anh cố gắng giữ bình tĩnh, ánh mắt lại đau đớn, vỡ vụn như một người chồng bị vợ bỏ rơi đầy tuyệt vọng.
“Anh ấy…?”
“Vậy ra em biết rồi à?”
Tôi gật đầu.
Chu Độ lập tức trở nên uể oải, cũng mất hết khí thế:
“Được rồi.”
“Vậy chấm dứt đi… Anh không người thứ ba nữa.”
Nói xong, Chu Độ sải bước thật dài, bỏ đi như chạy trốn.
Tôi: ?
10
Sáng hôm sau, tôi bị cuộc gọi của trợ lý đánh thức.
“Chị ơi, trước cửa studio chất đầy hoa luôn rồi.”
Thường thì có vài fan cuồng của mấy diễn viên gửi hoa đến studio, tôi cũng quen rồi.
“Ừ, mấy đứa tự xử lý đi.”
Trợ lý ngập ngừng: “Lần này là do mấy người theo đuổi chị gửi đến.”
“Người ký tên đều là cùng một người: Chu Yến.”
Tôi nghĩ mãi cũng không nhớ nổi có quen ai tên Chu Yến.
Trợ lý lại gửi qua luôn cả thông tin liên hệ của Chu Yến:
“Anh Chu muốn bàn chuyện hợp tác với studio.”
Tôi vào avatar — không nằm trong danh sách bè.
Tấm ảnh đời thường duy nhất có vài nét giống với Chu Độ.
Nhưng trai Chu Độ là người chuyên phụ trách việc kinh doanh ở nước ngoài, hầu như không ở trong nước.
Khí chất của hai người họ cũng chẳng giống nhau.
Tôi tạm thời gác nghi ngờ lại.
Sau khi tiếp một vòng, xác nhận Chu Yến thật sự có ý định đầu tư nghiêm túc vào studio nhỏ của tôi, tôi liền hẹn ta đến gặp trực tiếp.
Chu Yến có vẻ rất rảnh, chưa tới một tiếng sau đã xuất hiện tại studio.
Chỉ là… ta đội mũ, đeo khẩu trang, còn mang thêm kính râm.
Giọng mũi khá nặng, giải thích là do bị cảm, sợ lây cho người khác.
Gu ăn mặc rất thời thượng, phụ kiện cũng nổi bật — hoàn toàn khác hẳn cái phong cách cứng nhắc như ông cụ non của Chu Độ.
Nhưng ánh mắt khi ta tôi lại mơ hồ không rõ, ẩm ướt dính dáp như trời nồm, khiến tôi thấy khó chịu.
Trực giác mách bảo tôi: tôi và “Chu Yến” này, không phải lần đầu gặp mặt.
Những suy đoán trong lòng tôi ngày càng xác thực.
Khi dối, Chu Độ thường vô thức siết chặt tay vào lòng bàn tay.
Ngay khoảnh khắc gã đàn ông ấy bước vào phòng họp, tôi liền khóa cửa lại.
Tôi thẳng vào ta, như đã thấu bản chất, bình tĩnh cất lời:
“Chu Độ.”
Cả người ta khựng lại, lập tức đưa tay che chặt khẩu trang.
Tôi tháo mũ và kính của ta xuống.
Lộ ra mái tóc rối bù và đôi mắt đào hoa ngập nước quen thuộc của Chu Độ.
Giọng ta bị nén thấp xuống, nghèn nghẹn:
“Cô Tần, tôi không biết đang gọi ai.”
Giọng tôi chẳng mấy thiện cảm: “Chúng ta đã chia tay trong hòa bình rồi.”
“Anh nghe cho rõ — tôi tên là Chu Yến, bảo bối à.”
Tôi: “…”
Tức chết mất.
Sao ta không hiểu tiếng người chứ?
“Chu Độ, cuộc sống hiện tại của tôi rất tốt, tôi thật sự không muốn bị kéo vào những mớ rối rắm của giới nhà giàu các .”
“Nếu còn dây dưa nữa, tôi sẽ báo cảnh sát.”
“Bên cạnh đã có một tốt, nên trân trọng người ta, chứ không phải lợi dụng tôi để khiến ấy ghen.”
“Đừng để người mình càng ngày càng xa .”
Chu Độ sững người.
Chu Độ bắt đầu trầm tư.
Chu Độ bừng tỉnh ngộ.
“Anh oan quá! Mong bảo bối đại nhân xét xử! Bên cạnh đến một con muỗi cái cũng không có!! Xin trời cao phân rõ thật giả!!”
“Đúng là có người muốn giới thiệu đối tượng liên hôn cho , em yên tâm, từ chối hết rồi. Không để họ có cơ hội hiểu lầm đâu.”
“Anh là người có đạo đức trong cảm đó.”
Chu Độ càng càng chột dạ, giọng nhỏ dần.
“Nếu thật sự không …
Anh bằng lòng người thứ ba.”
Tôi vẫn còn nhớ rõ hôm qua ai đó đã thề thốt:
“Chấm dứt đi, không tiểu tam nữa.”
Tôi lập tức lặp lại câu đó cho ta nghe.
Chu Độ quýnh lên:
“Anh bây giờ là trai — Chu Yến.”
“Chu Yến có thể tiểu tam!”
“Gâu!”
“Còn có thể cún con nữa!”
Bạn thấy sao?