05
Sau tiệc mừng, có người đề nghị kéo nhau đến quán bar mới nổi gần đây.
Không khí giữa các nhân viên trong studio rất vui vẻ, tôi ngồi một góc uống rượu, từ chối khéo hết lần này đến lần khác những lời bắt chuyện.
Màn hình điện thoại sáng lên, tôi vô liếc mắt .
Không phải tin nhắn của Chu Độ.
Tôi bật giễu cợt chính mình.
Giờ này chắc Chu Độ đang bận lấy lòng “crush”, đâu còn tâm trí nhắn tin cho tôi chứ.
Thực ra lúc mới quen Chu Độ, tôi cũng từng có một đoạn thời gian đương nồng cháy.
Khi theo đuổi tôi, ấy sắp xếp đủ trò lãng mạn rình rang.
Khi tôi còn chạy vai phụ, dẫu quay đêm đến mấy, Chu Độ cũng luôn đứng đợi ngoài phim trường, đưa tôi về nhà.
Sáng hôm sau khi tôi ra ngoài đi , lại nhận cháo nóng gửi tới.
Tôi luôn nghĩ là tiện đường mua ở hàng ven đường, hoặc nhờ dì giúp việc giúp.
Cho đến một lần, khi lái xe, vô để lộ bàn tay phải đầy vết bỏng và sẹo.
Tôi hỏi dồn bị gì.
Chu Độ chỉ ngốc nghếch không trả lời.
Biết rõ giữa chúng tôi có khoảng cách quá lớn, tôi vẫn không kiềm mà sa vào lưới .
Tôi chấp nhận lời tỏ của .
Chẳng bao lâu sau, gia đình Chu Độ phát hiện mối quan hệ giữa chúng tôi.
Bà thím của ta đến gặp tôi, lạnh lùng đập tan tất cả những ảo mộng tôi từng có.
“Cha mẹ Chu Độ đều là nhân vật có máu mặt trong giới thương trường, Tần à, xuất thân bình thường, sự nghiệp cũng chẳng có gì nổi bật, họ sẽ không bao giờ cho phép gả cho Chu Độ.”
“Chu Độ từ nhỏ đến lớn đã thấy đủ loại mỹ nhân, nhiều lắm chỉ là con chim nhỏ ta nuôi trong lồng, quan hệ giữa hai người, chẳng qua là tiền đổi lấy sắc. Cô nên tự biết thân biết phận, đừng mơ mộng viển vông.”
Sau khi bà ta xong, thẻ ngân hàng của tôi nhận một khoản chuyển khoản khổng lồ từ Chu Độ.
Bong bóng trong ánh nắng liền tan biến từng chút một.
Thì ra trong mắt Chu Độ, tôi chỉ là một con chim hoàng yến mà thôi.
Cũng chính từ ngày đó, tôi bắt đầu giấu đi cảm của mình dành cho .
Lặng lẽ chuẩn bị cho ngày rời đi, bất cứ lúc nào.
06
Đèn trong nhà vẫn sáng.
Nhưng trong phòng ngủ lại không thấy bóng dáng Chu Độ đâu cả.
Tôi tiến đến gần thư phòng, nghe thấy tiếng nức nở bị đè nén vọng ra.
Giọng của Chu Độ lúc bình thường vốn rất dễ nghe, không hiểu sao khi khóc lại giống như một… con trâu nước tuyệt vọng.
“Anh à, em thật sự hết cách rồi…”
“Cô ấy hình như… có ‘cún’ bên ngoài rồi. Anh hỏi em là ấy có biết không?”
“Giờ em còn đang phải giả vờ không biết đây này! Nếu ấy biết là tiêu đời tụi em luôn!!!”
“Không mới là người thứ ba…”
“Em không muốn tiểu tam đâu, mau nghĩ cách giúp em đi hu hu hu—”
Tiếng khóc của Chu Độ lại dần dần tiến hóa, bắt đầu giống như tiếng ấm siêu tốc sôi ùng ục.
Tâm trạng tôi rối như tơ vò.
Một mặt tôi biết rõ người khiến Chu Độ đau lòng đến thế không phải là tôi.
Mặt khác, tôi cũng hiểu mình chẳng có lý do gì để bước vào an ủi ấy cả.
Cửa thư phòng, vào cũng không , mà không vào thì cũng chẳng xong.
Điện thoại lại hiện lên tin nhắn ẩn danh —
Là ảnh chụp Chu Độ đang ở cùng một lạ mặt.
Trong ảnh, ánh mắt của Chu Độ tràn đầy cưng chiều, thì rạng rỡ.
Hai người họ đứng cạnh nhau, cực kỳ xứng đôi.
Ánh mắt ấy… trước đây cũng từng hướng về phía tôi.
Ngón tay tôi khẽ run, liên tục lướt qua lại mấy chục app, lòng rối bời như nồi canh hẹ.
Đêm nay có lẽ Chu Độ không cần ôm tôi ngủ nữa rồi.
Đầu óc choáng váng, tôi lảo đảo bước về phía phòng ngủ dành cho khách.
“Cạch”— cửa thư phòng đột nhiên mở ra.
Trong hành lang mờ tối, đôi mắt ướt nước của Chu Độ sáng rực đến lạ.
“Bảo… bảo bối, em về rồi à…”
“Em có đói không? Anh nấu đồ ăn khuya cho em nhé…”
Tôi vừa định như mọi khi gật đầu đồng ý.
Nhưng ánh mắt lại dừng lại ở khóe mắt đỏ au của Chu Độ.
Lý trí lên tiếng: không thể tiếp tục lún sâu nữa.
Tôi ngẩng lên Chu Độ, trong đáy mắt bắt đầu dâng lên một thứ cảm nóng bỏng.
Tôi chậm rãi , cố gắng từng chữ một rõ ràng:
“Chu Độ, tối nay… tụi mình ngủ riêng đi.”
Chu Độ toàn thân khựng lại, trân trối tôi bằng ánh mắt khó tin.
Cơ thể cao lớn lảo đảo, sống lưng từng thẳng tắp chợt sụp xuống.
Rất lâu sau, mới run giọng, gần như không nghe thấy gì:
“Tại sao…?”
“Chúng ta như … không hợp nữa rồi.”
Một cơn đau âm ỉ truyền đến từ ngực trái.
Nói xong câu đó, tôi vội vã đẩy cửa phòng dành cho khách.
Khép lại ánh của Chu Độ sau cánh cửa,
Cũng khóa lại những cảm rối loạn trong tim mình.
07
Mất đi chiếc gối ôm hình người mang tên Chu Độ, tôi trằn trọc mãi mà không sao ngủ .
Nhiệt độ và độ ẩm trong phòng thế nào cũng không điều chỉnh đúng kiểu tôi quen.
Ga giường trong phòng khách thì thô ráp, hoàn toàn không thể so với bộ chăn ga mà Chu Độ mang về từ chuyến công tác ở Ý.
Khi nhận ra mình đã lệ thuộc vào Chu Độ toàn diện đến mức nào, tôi chợt mở choàng mắt.
Hay là… dọn ra ngoài sớm một chút, tập thích nghi dần?
Cửa phòng bỗng bị đẩy ra.
Ánh đèn vàng ấm áp từ hành lang tràn vào trong phòng.
Một bàn tay đang bấm loạn trên bảng điều khiển nhiệt độ ở cửa.
Mấy tiếng “tít tít” vang lên, điều hòa lập tức vận hành bình thường.
Tôi đợi mãi, mà Chu Độ không có ý định rời đi.
Tôi bật dậy, vừa ngẩng đầu lên đã thấy Chu Độ mặc đồ ngủ, ôm gối, đứng đối diện tôi lặng thinh.
Chu Độ dứt khoát chẳng thèm vòng vo, chui thẳng vào chăn của tôi.
Tôi: ???
“Chu Độ…”
“Đừng ồn, đang mộng du.”
Vừa xong, ta đã tự nhiên ôm tôi vào lòng.
Tôi gỡ tay đang ôm ngang eo mình ra.
— Tốt rồi. Vậy tôi có thể quay về phòng ngủ chính để ngủ cho thoải mái hơn.
Sau màn rối rắm vừa rồi của Chu Độ, tôi càng không thể ngủ nổi.
Tôi lôi vali ra, bắt đầu thu dọn mấy món đồ dùng cá nhân.
Đến khi cạn sạch sức lực, cơn buồn ngủ mới kéo đến.
Tôi thiếp đi, ngủ một giấc thật sâu.
Bạn thấy sao?