Chạng vạng, Thẩm Xu mới mang bánh hoa quế ngọt đã xong qua, giữa trưa, nàng thấy Bùi Vân Khiêm chán ăn, nên mới tự chủ trương đi bánh hoa quế, nghĩ nếu Bùi Vân Khiêm chịu ăn chắc hẳn sẽ không tức giận nữa.
Đây là lần đầu tiên Thẩm Xu chuyện như , nàng đứng ở cửa nửa ngày mới có đủ dũng khí gõ cửa.
Một lúc lâu sau, trong phòng mới truyền ra giọng lạnh như băng, “Vào đi.
”
Khi Thẩm Xu đẩy cửa vào trong, dường như nàng nghe tiếng ho nhẹ đang cố nén lại, sau khi nàng bước vào lập tức ngừng lại.
“Tướng quân, ta mang cho ngươi một đĩa bánh hoa quế, cơm trưa ngươi không ăn gì, ăn cái này khai vị cơm chiều có lẽ có thể ăn nhiều thêm một chút.
”
Bùi Vân Khiêm ngẩng đầu qua, thiếu nữ rũ đầu nâng đĩa bánh đứng ở cửa, ngón tay nắm chặt đĩa bánh, môi hơi mím lại, dường như có chút khẩn trương.
Thấy thế, trong lòng Bùi Vân Khiêm không hiểu sao lại bực bội, hắn đáng sợ như thế sao?
Một lúc lâu sau, hắn quay mặt sang chỗ khác, lạnh lùng mở miệng, “Không cần.
”
Nghe , ngón tay Thẩm Xu siết chặt, mở miệng , “Tướng quân nếm thử một chút thôi, tuy đây là lần đầu tiên tôi , Lâm Lãng đã thử rồi, hương vị cũng không tồi.
”
Thẩm Xu khẩn trương, giọng dồn dập, lời vô cùng cẩn thận.
Lông mi Bùi Vân Khiêm giật giật, trong lòng giống như một mặt nước yên ả bỗng nhiên tạo thành từng đợt gợn sóng.
Hắn ngẩng đầu liếc mắt nàng một cái, thấy Thẩm Xu đang đứng ở cửa, vẻ mặt trông mong hắn.
Trái tim Bùi Vân Khiêm tức khắc như bị người ta bóp lấy, hắn xoa xoa giữa mày, trở tay chống từ giường ngồi dậy.
Thấy tác của Bùi Vân Khiêm, Thẩm Xu cong môi, trong mắt hiện lên vẻ vui mừng, bưng đĩa bánh trong tay đi qua.
Nửa thân mình Bùi Vân Khiêm tựa vào trên giường, ánh mắt lạnh nhạt, rũ mắt nhận lấy đĩa bánh trong tay Thẩm Xu, cầm một miếng bánh hoa quế chậm rãi đưa vào trong miệng.
Một lát sau, Thẩm Xu thấy hắn nhíu mày.
Hô hấp của nàng ngừng lại, ăn không ngon sao?
Sau đó, chỉ thấy lông mày hắn giãn ra, lại cầm lấy một miếng bánh nữa để ăn.
Thấy , trong lòng Thẩm Xu vui vẻ, hắn nguyện ý ăn nghĩa là không tức giận đúng chứ?
Vốn dĩ Thẩm Xu còn muốn hỏi hắn cảm thấy thế nào, thấy hắn ăn nhiều như , có lẽ hương vị không tồi.
Bùi Vân Khiêm ngẩng đầu vốn định cầm lấy chiếc bánh cuối cùng trong đĩa, dư quang lại ngoài ý muốn thấy vệt đỏ trên cổ tay Thẩm Xu, ống tay áo còn vì đồ ăn mà dính chút vết bẩn màu đen, giống như là tro bụi của bếp.
Lúc này hắn mới nhớ tới chuyện xảy ra đêm qua, dấu vết này không còn nghi ngờ nào khác chính là do hắn mất khống chế tạo thành.
Nghĩ , trong lòng Bùi Vân Khiêm bắt đầu cảm thấy hối hận.
Hắn khẽ nhíu mày, ngẩng đầu Thẩm Xu một cái, “Ngăn tủ phía đông từ trên xuống dưới, ô vuông thứ ba có một hòm thuốc, lấy lại đây đi.
”
Thẩm Xu cứ tưởng miệng vết thương của Bùi Vân Khiêm còn đau, trong lòng oán trách bản thân cả chiều chỉ ở bên Lâm Lãng học bánh quế, quên mất về đổi thuốc cho Bùi Vân Khiêm.
Nghĩ , Thẩm Xu cũng không hề trì hoãn, lập tức xoay người đi lấy hòm thuốc.
Nàng đặt hòm thuốc lên trên giường, ánh mắt dừng trên cánh tay Bùi Vân Khiêm, thần sắc khẩn trương, “Miệng vết thương trên cánh tay tướng quân lại đau sao?”
Bùi Vân Khiêm không trả lời, đôi mắt đen nhánh nàng không rời, nhàn nhạt , “Đưa tay lại đây.
”
“Cái gì?” Trong khoảng thời gian ngắn Thẩm Xu không hiểu ý Bùi Vân Khiêm là gì.
Bùi Vân Khiêm cũng lười lặp lại, trực tiếp duỗi tay kéo cánh tay Thẩm Xu lại, nàng bị tác đột ngột này của hắn doạ sợ, cả người trực tiếp lọt vào trong lồng ngực hắn.
Hô hấp mềm mại trong nháy mắt phun ở trước ngực, thân mình Bùi Vân Khiêm cứng đờ, hầu kết chuyển , theo bản năng giúp nàng ổn định thân thể.
Không chờ hắn chuyện, Thẩm Xu vội vàng ngồi dậy, “Tướng quân, xin… xin lỗi… ta…”
Thấy vẻ mặt quẫn bách của nàng, Bùi Vân Khiêm rũ mắt, không nàng nữa, nắm chặt lấy tay nàng, cũng không để ý biểu của Thẩm Xu, một cánh tay khác lấy lọ thuốc mỡ trong hòm thuốc.
Hắn muốn cái gì?
Đang suy nghĩ, cổ tay Thẩm Xu chợt cảm thấy lạnh, tiếp theo cảm nhận đầu ngón tay Bùi Vân Khiêm đang xoa nắn trên cổ tay mình.
Trong nháy mắt, Thẩm Xu có chút kinh ngạc, hắn đang tự tay bôi thuốc cho nàng sao?
Nếu không phải Bùi Vân Khiêm bôi thuốc cho mình, nàng cũng đã quên mất vết thương trên cổ tay hôm qua, đúng là ngày hôm qua còn có chút đau, cũng không biết Bùi Vân Khiêm dùng bao nhiêu sức lực, nàng chỉ cảm thấy ánh mắt hắn lúc ấy giống như muốn bóp ch*t nàng , trong lòng chỉ lo sợ hãi, cũng quên mất đau đớn trên tay, lại bận rộn cả đêm nên không nhớ ra.
Nhìn cổ tay sưng đỏ của Thẩm Xu, trong lòng Bùi Vân Khiêm lại tự trách thêm vài phần, hôm qua hắn thật sự mất khống chế, cũng không biết mình dùng sức bao nhiều, đêm qua nếu người trong phòng không phải là Thẩm Xu, bây giờ có lẽ người kia đã đầu mình hai nơi.
Từ sau chuyện kia, đã rất lâu rồi hắn chưa từng mất khống chế như thế.
Bùi Vân Khiêm không tự giác nhíu mày, trong mắt hiện lên một tia ảo não, bây giờ không nên nhất chính là mất khống chế khiến Thẩm Xu bị thương.
Bùi Vân Khiêm càng nghĩ càng tự trách, cổ tay đã bị thương thành như mà vẫn còn bánh hoa quế cho hắn, nghĩ , hắn đột nhiên cảm thấy thái độ của mình đối với Thẩm Xu có phải rất quá đáng hay không, dù sao bây giờ cái gì nàng cũng không nhớ rõ nữa.
Nhìn vệt đỏ trên cổ tay Thẩm Xu, Bùi Vân Khiêm nhíu mày, đôi mắt lạnh lẽo nàng, “Sao lại không bôi thuốc? Không đau sao?”
“Hôm qua đúng là hơi đau, mà bây giờ đã không cảm thấy gì rồi.
” Thẩm Xu rũ mắt, sắc mặt cũng hơi mất tự nhiên, không tự giác giật tay lại.
Thấy Thẩm Xu muốn rút cổ tay về, trái tim Bùi Vân Khiêm run rẩy, theo bản năng nới lỏng tay, đây là lần đầu tiên hắn bôi thuốc cho người khác, chẳng lẽ đã dùng sức nàng đau rồi?
“Rất đau?”
Thẩm Xu lắc đầu.
Bùi Vân Khiêm một lần nữa cúi đầu, “Không đau cũng đừng lộn xộn.
” Nhưng tác trên tay lại càng thêm cẩn thận hơn.
Bùi Vân Khiêm , tất nhiên Thẩm Xu không dám , đành phải tuỳ ý để hắn nắm lấy cổ tay mình.
Nhưng nàng cảm giác , lúc này sức lực của Bùi Vân Khiêm đã nhẹ hơn rất nhiều.
Sau này, Thẩm Xu mới phát hiện, sự lạnh lẽo ban đầu nàng cảm nhận không phải là thuốc mỡ mà chính là nhiệt độ từ đầu ngón tay Bùi Vân Khiêm.
Bùi Vân Khiêm không gì nữa, vẫn luôn chăm bôi thuốc cho Thẩm Xu, thỉnh thoảng còn quan sát biểu trên mặt nàng, chỉ cần sắc mặt nàng có chút thay đổi, lực độ trên tay hắn sẽ nhẹ hơn vài phần.
Một lúc sau, Bùi Vân Khiêm mới thả lỏng tay, đưa bình thuốc trong tay cho Thẩm Xu, “Nhớ bôi.
”
Thẩm Xu gật đầu, “Vậy tướng quân… thương thế của ngươi…”
“Không cần đổi.
”
Thẩm Xu gật đầu cất hòm thuốc về chỗ cũ, sau đó quay trở lại giường lấy đĩa bánh mới đi ra ngoài.
Thẩm Xu đi rồi, Bùi Vân Khiêm không tự giác sờ vào độ ấm còn trong lòng bàn tay của mình, tâm vui vẻ hơn một chút, khoé miệng cũng cong cong.
Ừm, rất mềm mại.
Hành hôm nay của Bùi Vân Khiêm khiến Thẩm Xu cảm thấy ngoài ý muốn, thấy hắn như , không hiểu sao trong lòng nàng cũng cảm thấy vui, nếu có thể mãi luôn ‘tôn trọng nhau như khách’ thì cũng không tồi.
Nàng bê đĩa đồ ăn về phòng bếp, gặp Tần Tuần vừa mới đi tuần tra trở về.
Tần Tuần thấy Thẩm Xu không dám chậm trễ, cung kính hành lễ, “Phu nhân đang muốn đi đâu thế?”
Thẩm Xu khách khí , “Ta đang chuẩn bị tới phòng bếp sắc thuốc cho tướng quân.
”
Nghe , Tần Tuần hơi kinh ngạc, trong mắt hiện lên vẻ khác thường, vốn dĩ hắn tưởng ngày đó Thẩm Xu có thể khuyên Bùi Vân Khiêm uống thuốc chỉ là trùng hợp, hôm nay xem ra có vẻ chuyện không chỉ như thế.
Thẩm Xu nhíu mày, nàng sai cái gì sao?
“Nếu bổn cung cái gì không tốt với Tần hộ vệ, ngươi đừng ngại mà cứ thẳng.
”
Nghe thấy Thẩm Xu xưng ‘bổn cung’, Tần Tuần lập tức thu hồi biểu của bản thân, cung kính giải thích, “Phu nhân thứ tội, thuộc hạ không hề có ý bất kính.
”
Thẩm Xu nghe xong không gì nữa, chỉ hơi hất cằm, giống như đang chờ Tần Tuần câu tiếp theo.
Tần Tuần khom người , “Phu nhân có điều không biết, từ trước tới nay bao nhiêu lần tướng quân trọng thương lại chưa từng uống một chén thuốc, cho nên bây giờ thấy phu nhân có thể khuyên tướng quân uống thuốc thuộc hạ mới có chút ngoài ý muốn.
”
Nghe , Thẩm Xu hơi kinh ngạc, mà có người chưa từng uống thuốc bao giờ?
Nghĩ tới hình ảnh đêm qua, Thẩm Xu không rét mà run.
Đúng là người điên.
Nàng theo bản năng hỏi, “Vì sao tướng quân không uống thuốc?”
Tần Tuần lắc đầu, nghĩ đến chuyện ngày đại hôn đó, chậm rãi , “Có lẽ, tướng quân đối với phu nhân không giống người khác.
”
“Cái gì?” Thẩm Xu không nghe rõ.
Tần Tuần lắc đầu, không thêm gì nữa, ngẩng đầu liếc mắt thoáng qua cái đĩa Thẩm Xu cầm trên tay.
Nhìn một miếng bánh hoa quế còn dư lại trong đĩa, giọng Tần Tuần không tự giác nâng cao âm điệu, “Đồ trong đĩa phu nhân cầm là cho tướng quân ăn sao?”
Thẩm Xu gật đầu, “Có vấn đề gì sao?”
Tần Tuần nhíu mày, trong lòng cân nhắc một lúc lâu sau mới mở miệng , “Không có việc gì, nếu phu nhân không có việc gì phân phó, thuộc hạ đi trước.
”
Thẩm Xu gật đầu, “Được.
”
Tần Tuần hơi gật đầu, một lát cũng không chậm trễ, xoay người đi ra ngoài phủ, bước chân như có gió.
Trong lòng cảm thấy may mắn, may mà người Thẩm Xu gặp hôm nay là hắn chứ không phải Chu Tước nhanh mồm nhanh miệng kia, nếu không, sự khổ tâm của tướng quân hôm nay xem như lãng phí rồi.
Thẩm Xu không hề nghĩ nhiều, bưng đĩa bánh trên tay đi về phòng bếp.
Chưa đi tới cửa nàng đã nhớ tới thuốc nhân sâm chuẩn bị cho Bùi Vân Khiêm còn ở trong phòng.
Nghĩ , trên mặt Thẩm Xu hiện lên một tia ảo não, xoay người quay về phòng.
Mới vừa đẩy cửa, Thẩm Xu lập tức thấy Bùi Vân Khiêm ngồi ở trên giường, mà lang trung hôm qua gặp đang cẩn thận giúp hắn bôi thuốc mỡ.
Khoảng cách xa như thế Thẩm Xu có thể rõ một mảng đỏ hồng giống như bệnh sởi trên cổ Bùi Vân Khiêm.
“Tướng quân, ngươi…”
Thẩm Xu đứng tại chỗ, có chút không biết sao.
Một lúc sau, Thẩm Xu nhớ lại ánh mắt của Tần Tuần mới phản ứng lại , trong đầu nổ tung một tiếng, áy náy bắt đầu tràn lan trong đáy lòng.
Cuối cùng nàng cũng biết tại sao Tần Tuần đĩa bánh trong tay mình muốn lại thôi rồi.
Ban đầu nàng cho rằng sở thích về mặt đồ ăn của nàng và Bùi Vân Khiêm không khác nhau là mấy, bây giờ là mùa xuân tự chủ trương bánh hoa quế.
Đột nhiên nàng lại nhớ tới biểu Bùi Vân Khiêm khi ăn miếng bánh đầu tiên, đáng ra khi đó nàng nên mở miệng dò hỏi.
Nghĩ , hốc mắt Thẩm Xu đỏ bừng, trong lòng tự trách.
Nghe thấy tiếng , Bùi Vân Khiêm theo bản năng ngẩng đầu, từ gương đồng thấy Thẩm Xu đứng yên tại chỗ, hắn nhíu mày, bảo Diệp thần y dừng lại, sắc mặt có chút mất tự nhiên.
“Sao đã trở lại rồi?”
Thấy Thẩm Xu trở về, Diệp thần y và Tần Tuần trong phòng đều thức thời lui xuống.
Thẩm Xu há miệng thở dốc, ngăn lại tiếng khóc nức nở, “Tướng quân, ta xin lỗi, là ta không biết ngươi không ăn nên mới .
”
Bùi Vân Khiêm nhíu mày, thật sự là hắn không thể dáng vẻ này của Thẩm Xu, trầm mặt cắt lời, “Là tự ta nhất thời tham ăn, có liên quan gì tới người chứ?”
Nghe , Thẩm Xu cúi đầu, ý tự trách trong lòng càng sâu.
Bùi Vân Khiêm không trách nàng, cũng không biết vì sao, trong lòng nàng lại cảm thấy hụt hẫng, nếu như hắn lạnh mặt trách nàng thì thôi đi, mà hắn lại như không có chuyện gì, hơn nữa dáng vẻ này giống như còn không muốn cho nàng biết, nếu không phải nàng nửa đường quên đồ quay về…
Thấy Thẩm Xu nửa ngày không lên tiếng, Bùi Vân Khiêm nhíu mày xoay người.
Lúc Bùi Vân Khiêm xoay người qua, hắn thấy Thẩm Xu đứng yên tại chỗ cúi đầu, cắn chặt môi, sau đó từng giọt nước mắt như những hạt châu thi nhau rơi xuống.
Từng giọt nước mắt nóng bỏng như đánh vào trong lòng, nóng đến mức lồng ngực hắn đau đớn.
Hắn thở dài một hơi, bất đắc dĩ xoa giữa mày, “Tới đây.
”
“Cái gì?”
Thẩm Xu ngẩng đầu, hoa lê đái vũ hắn.
“Bôi thuốc cho ta.
”
Nghe , nàng gật đầu, nâng tay lau khô nước mắt trên mặt, nhanh chóng chạy tới trước mặt hắn, nhận lấy bình thuốc trong tay hắn, cẩn thận giúp hắn bôi thuốc.
Trong lúc bôi thuốc, Thẩm Xu đột nhiên nghiêm trang ngẩng đầu Bùi Vân Khiêm, “Tướng quân, trừ bánh hoa quế ra, ngươi còn không ăn cái gì không?”
“Không có.
”
Thẩm Xu gật đầu, khuôn mặt Bùi Vân Khiêm mang theo vài phần dịu dàng, giống như phu thê bình thường chuyện với nhau, “Vậy tướng quân thích ăn gì? Lần sau ta lại cho tướng quân không?”
Dừng một chút, Thẩm Xu tiếp, “Coi như bồi thường.
”
Bùi Vân Khiêm quay mặt đi, “Tuỳ người.
”
Thời gian chưa một nén hương, Thẩm Xu đã tỉ mỉ bôi thuốc xong cho Bùi Vân Khiêm, “Tướng quân, nếu như không thoải mái thì gọi ta, ta giúp tướng quân bôi thuốc thêm lần nữa.
”
Bùi Vân Khiêm gật đầu không chuyện.
“Vậy lại bảo lang trung kê thuốc cho tướng quân không? Cũng có thể sớm trị vết mẩn đỏ trên người tướng quân.
”
Vừa dứt lời, Bùi Vân Khiêm đã lạnh nhạt , “Không cần.
”
Thẩm Xu cúi đầu Bùi Vân Khiêm, thấy hắn kiên trì nàng cũng không gì nữa, xoay người đi ra cửa.
Nếu Bùi Vân Khiêm không chịu cho lang trung xem bệnh, nàng đi thỉnh giáo lang trung một chút cũng .
Huống hồ, nàng thấy lang trung dường như rất quen thuộc với bệnh Bùi Vân Khiêm, nàng cũng muốn tìm hiểu một chút, miễn cho chuyện hôm nay lại xảy ra thêm lần nữa.
Thẩm Xu gật đầu, xoay người ra khỏi cửa.
Nhưng mà, chân trước Thẩm Xu vừa mới đi, Bùi Vân Khiêm lập tức đã nghe thấy ‘ầm’ một tiếng, quay đầu lại tức khắc sợ tới mức hết hồn.
Bạn thấy sao?