7.
Mười ngày sau, đợt huấn luyện chính thức kết thúc.
Trong phòng livestream, những từng tham gia giảm cân, bao gồm cả Lâm Vi Lam,đều biến thành những đại mỹ nhân mảnh mai. Y hệt như kiếp trước.
Người phụ trách đứng ngay tại chỗ tuyên bố kế hoạch giảm cân đại thành công. Họ đã hoàn thành nhiệm vụ, và trong vòng một năm sẽ không nhận thêm học viên mới.
Lần sau có mở lớp thì còn tùy duyên.
Trên màn hình bình luận, toàn là tiếng gào khóc tiếc nuối. Có người còn , chỉ cần họ mở lớp, nguyện bỏ ra gấp nhiều lần học phí để giảm cân.
Nhưng người phụ trách đều từ chối. Họ đây chỉ là khóa học từ thiện, không phải để kiếm tiền. Thu học phí chỉ để tạo lực cho học viên mà thôi.
Nói xong, họ liền tắt livestream.
Ngày hôm sau, mẹ tôi đem theo đống váy mới mua rất phấn khích đi đón Lâm Vi Lam.
Tôi mang theo lòng tò mò cũng đi theo.
Quả nhiên, Lâm Vi Lam đã thay đổi rất nhiều. Giờ đây là một mỹ nữ thực sự, sống trước mắt.
Cô ta đắc ý liếc tôi. Lâm Ran Ran, từ nhỏ cái gì tôi cũng thua chị, thì đã sao?”
“Giờ sắc đẹp của tôi đã vượt xa chị, sau này người bước chân vào hào môn nhất định là tôi!”
Cô ta nắm tay mẹ tôi, tung tăng nhảy nhót đi phía trước. Chỉ là bước chân có vẻ nhẹ hẫng, như không chạm đất. Còn suýt vấp ngã mấy lần dù mặt đất bằng phẳng.
Về tới nhà, mẹ tôi như thường lệ, một bàn đầy đồ ăn ngon. Toàn là những món Lâm Vi Lam từng thích: nhiều dầu, nhiều muối nhiều cay.
Không ngờ Lâm Vi Lam chỉ liếc qua một cái, rồi lao thẳng vào nhà vệ sinh nôn khan.
Cô ta gào ầm lên: “Dọn đi! Dọn hết đi! Tôi không ăn mấy thứ này!”
Mẹ tôi ngẩn người, vội vã bưng hết thức ăn đi.
“Trời ơi, Lam Lam đây toàn là món con từng mê mẩn mà…”
“Tiên nữ mới không ăn mấy thứ dơ bẩn này!”
Cuối cùng, Lâm Vi Lam chỉ ăn một nắm rau xanh coi như xong bữa trưa.
Cô ta liếc sang bát cơm của tôi, nhạo: Lâm Ran Ran, chị là heo hả, ăn lắm thế?”
“Cũng đúng thôi, với cái mặt này, không ai thèm lấy đâu, ăn nhiều chút để thành heo luôn cho rồi.”
Tôi chẳng thèm để ý, chỉ gắp thêm mấy đũa cơm vào miệng.
“Lâm Vi Lam em đang tự hạ thấp mình đấy, dù sao em cũng là em ruột của chị, em gầy đi thì cũng giống chị năm sáu phần, chửi chị chẳng khác nào chửi chính em.”
Lâm Vi Lam lập tức bật dậy, chỉ tay về phía tôi, còn chưa kịp mở miệng, đã choáng váng đến mức suýt ngã.
Cô ta ôm đầu, gào lên: Lâm Ran Ran! Tất cả là tại chị! Chị đúng là đồ sao chổi!”
“Liên quan quái gì đến tôi chứ.”
8.
Sau khi về nhà, mỗi ngày Lâm Vi Lam đều đăng ảnh selfie khoe lên vòng bè.
Có người để lại bình luận:
【Cô đăng ảnh chị mình suốt như thấy thú vị lắm sao? Ai mà chẳng biết chẳng khác gì hồi trước.】
Lâm Vi Lam tức giận, liên tiếp đăng mấy đoạn video, chứng minh rằng những bức ảnh đó đúng là của chính ấy, rằng bản thân ấy đã giảm cân thành công.
Chưa hai ngày, ấy lại đăng thêm một bài mới:
【Tôi biết mà, trong lòng ấy vĩnh viễn có tôi.】
Kèm theo là ảnh chụp màn hình đoạn chat, người bên kia chính là cậu con trai mà ấy thầm bao lâu nay.
【Vi Lam em giảm cân thành công rồi à? Những ảnh trên vòng bè đúng là em hả?】
【Đúng đó ơi, đảm bảo hàng thật giá thật / dễ thương / dễ thương】
【Wow, hồi còn đi học đã nhận ra em rất đặc biệt rồi, em có muốn không?】
【Ái chà, chuyện thẳng thắn quá đi!】
Bài đăng vừa mới lên, đã có người vào bình luận:
“Đồ tra nam, ta có nhau mấy năm rồi, không biết à?” “Mau block hắn đi! Cô xứng đáng với người tốt hơn, tuần trước hắn còn khoe sắp cưới vợ đấy!”
Lâm Vi Lam không tin.
Nửa tiếng sau, ta lại đăng tiếp một bài khác: “Các người là vì ghen tỵ tôi và ấy nhau nên mới xấu đúng không?!”
“Hồi còn đi học tôi đã biết các người chẳng tốt đẹp gì! Chẳng lẽ ấy còn lừa tôi sao?!”
Kèm theo đó là ảnh chụp tin nhắn, cho thấy ta đã trực tiếp hỏi gã con trai kia, và dĩ nhiên, nhận lời phủ nhận.
Hắn ta rằng chuyện với cũ chỉ là chơi bời thôi, đã chia tay từ lâu. Chuyện cưới xin hoàn toàn là tin đồn nhảm, hắn ta chưa từng nghĩ tới chuyện kết hôn với cũ.
Hắn còn bày tỏ một loạt lời lẽ kiểu tra nam: nào là từ lúc gặp Lâm Vi Lam mới lần đầu tiên cảm thấy muốn lập gia đình, v.v… Dỗ ngọt đến mức Lâm Vi Lam quay mòng mòng trong sung sướng.
Tối hôm đó, ta còn định thu dọn đồ đạc để chuyển tới sống chung với gã đàn ông đó.
Mẹ tôi không chịu. “Mẹ cấm! Thằng đó có tiền không? Không có cái gì cả, đi theo nó gì?!”
“Con bây giờ xinh đẹp như tiên nữ rồi, hắn ta đâu có xứng với con!” “Con phải tìm một người giàu có, nghe chưa?!”
Lâm Vi Lam không chịu, lăn lộn dưới sàn, khóc lóc ăn vạ, gào khóc om trời.
Cuối cùng, nhân lúc mẹ tôi sơ ý, ta chạy biến ra ngoài.
Mẹ tôi tức đến mức lao vào phòng tôi mắng té tát. Mắng tôi không tròn trách nhiệm của một người chị.
Mắng tôi ích kỷ, chỉ biết lo cho bản thân. Nói nếu Lâm Vi Lam xảy ra chuyện gì, người chịu trách nhiệm đầu tiên phải là tôi, tôi phải chịu toàn bộ hậu quả.
Tôi chỉ nhàn nhạt đáp lại vài chữ:
“Cũng đâu phải tôi sinh ra, liên quan gì đến tôi.”
Mẹ tôi tức nghẹn, người run bần bật, suýt nữa ngất xỉu tại chỗ. Cuối cùng đành đi tìm ba tôi sự.
Nhưng ba tôi, trước mặt người ngoài thì trầm lặng như khúc gỗ, về nhà lại cãi vã chẳng thua ai.
Hai người rất nhanh cãi nhau ầm ĩ, phải nhờ bên ủy ban khu phố tới can thiệp mới yên ổn lại.
Tôi ở trong phòng thầm. Ngày mai, thế nào hai người họ cũng thành chủ đề cho các bà dưới lầu vừa ăn hạt dưa vừa tám chuyện cho mà xem.
Chương 6 tiếp :
Bạn thấy sao?