Mọi người đều đang quan sát sắc mặt tôi, dưới ánh nắng không quá rõ nét.
“Tôi thấy lời của Tiểu Dịch chưa chắc đã sai đâu nhỉ? Dù gì hai người cũng quen nhau lâu rồi, nam nữ ở bên nhau, lửa gần rơm lâu ngày cũng bén thôi…”
“Đúng , có khi nào thành phố này đang cố kéo dài thời gian chăng?”
“Thật chẳng ra sao, giữa ban ngày ban mặt mà lại xảy ra chuyện thế này… Tôi thấy con thành phố cũng chẳng ra gì…”
Những ánh mắt chế nhạo, châm chọc đầy khiếm nhã như những mũi kim nhọn liên tục dồn về phía tôi, như muốn đóng đinh tôi lên cột nhục nhã, để thiên hạ phỉ nhổ.
Mãi đến khi tôi lấy ra một thứ, ánh mắt mọi người mới từ chỗ chỉ trích dần chuyển sang kinh ngạc.
Tôi lấy chiếc máy ảnh phim mà tôi đã chuẩn bị từ trước, đem những bức ảnh đã rửa sẵn từng tấm từng tấm đưa cho dân làng xem.
“Người các người nên rõ đi, kẻ thực sự có quan hệ với Cố Thừa Dịch không phải tôi, mà là Vương Nhã San. Các người cứ xem ảnh đi sẽ rõ.”
Khi những tấm ảnh chuyền tay trong đám người, ánh mắt mọi người lần lượt thay đổi, tôi cũng nhẹ nhõm thở phào một hơi.
Chiếc máy ảnh này là món quà duy nhất cha mẹ tặng tôi khi tôi lên núi xuống làng.
Vì quá quý giá, tôi chưa từng để lộ trước mặt người ngoài.
Kiếp trước, sau khi cưới Cố Thừa Dịch, tôi đã gửi máy ảnh về nhà cho cha mẹ.
Hai mươi năm dài đằng đẵng, tôi và cha mẹ chỉ có thể dựa vào thư từ để nhắn gửi nỗi nhớ nhung.
May mắn thay, kiếp này tôi cuối cùng cũng có thể rời khỏi nơi này.
“Nhược Ly, một cái máy ảnh rách thì chụp cái gì chứ? Đừng cố chống chế nữa.”
Vương Nhã San cố ra vẻ bình tĩnh.
“Chuyện em và Thừa Dịch quen nhau ai cũng biết, chuyện hai người đã xảy ra quan hệ cũng là sự thật. Đến nước này rồi, em còn trông cậy vào một cái máy ảnh để chứng minh mình trong sạch, em không thấy nực sao?”
Vương Nhã San tức tối đứng bật dậy.
“Loại phụ nữ như em căn bản không xứng có tên trong danh sách hồi hương. Bà con, chúng ta nên đưa Giang Nhược Ly lên đội sản xuất để bí thư rõ bộ mặt thật của ta!”
Vương Nhã San cứ nghĩ lời mình vừa ra sẽ mọi người hưởng ứng.
Dù sao trước đó dân làng vốn rất đồng cảm với ta và Cố Thừa Dịch, ai nấy đều từng lên tiếng bênh vực bọn họ.
Nhưng lúc này, không ai trong đám đông đứng ra ủng hộ ta.
Mọi người chỉ ta như đang xem trò hề.
Mặt Vương Nhã San từ từ đỏ bừng lên.
Cô ta vội vàng trốn sau lưng Cố Thừa Dịch để tránh những ánh mắt kia.
Sắc mặt Cố Thừa Dịch sầm xuống.
“Giang Nhược Ly, em đang giở trò gì ? Chúng ta đã có quan hệ thực sự, cho dù em có chụp mấy bức ảnh khác cũng không thể chứng minh là chúng ta chưa từng lên giường. Đừng cãi chày cãi cối nữa, Nhược Ly, chuyện của chúng ta giờ thiên hạ đều biết rồi, em chỉ có thể gả cho thôi. Theo chính sách, nếu em gả cho , hộ khẩu sẽ chuyển sang đây, em không thể có tên trong danh sách hồi hương của nhóm trí thức trẻ đâu.”
“Cố Thừa Dịch, tính toán cũng hay đấy.”
Tôi hắn chằm chằm.
“Xem ra trước khi đến tìm tôi, và Vương Nhã San đã tính toán kỹ càng cả rồi.”
“Nhưng bây giờ mấy lời đó còn sớm quá. Ai tôi nhất định phải gả cho ? Anh không bằng kỹ xem trong ảnh chụp là gì đi đã.”
Cố Thừa Dịch hừ lạnh một tiếng, cầm lấy ảnh từ tay một người dân.
Chỉ lướt qua sắc mặt hắn lập tức tái mét.
Trong ảnh không gì khác ngoài cảnh hắn và Vương Nhã San đang ân ái trên giường bệnh ở trạm y tế.
Hôm đó khi phát hiện hai người bọn họ ở trong trạm y tế, tuy tôi đau lòng vẫn cố bình tĩnh quay về ký túc xá, lấy máy ảnh chụp lại bằng chứng.
Quả nhiên hôm nay đã có dịp dùng đến.
Tôi lạnh lùng :
“Còn chuyện nốt ruồi đỏ trên ngực tôi và vết bớt sau lưng, Cố Thừa Dịch, tôi từng ngất trong trạm y tế, khi ấy chính là người cứu tôi tỉnh lại. Còn sau khi tôi ngất đã gì, tôi sao biết ? Điều tôi có thể khẳng định là tôi chưa từng có quan hệ với . Tôi là y tá, bản thân tôi có còn trong trắng hay không, tôi rất rõ.”
“Chuyện cứu tôi hôm đó, dân làng cũng biết rất rõ.”
“Cố Thừa Dịch, đừng tự lừa mình nữa. Anh nghĩ tôi không biết sao? Người thật sự là Vương Nhã San, tôi từ đầu đến cuối chỉ là công cụ cho lợi dụng để lấy suất hồi hương thôi. Anh bao nhiêu chuyện cho ta, thậm chí tôi còn nghi, lần tôi ngất trong trạm y tế cũng là cái bẫy cố sắp đặt, để tôi .”
Cố Thừa Dịch tránh ánh mắt tôi, rất lâu không nổi một câu.
Tôi nhớ lại kiếp trước bi thương của mình.
Kiếp trước, sau khi tôi đăng ký kết hôn với Cố Thừa Dịch, Vương Nhã San đã dùng suất hồi hương của tôi để về lại thành phố thành công.
Ngay sau đó, thái độ của Cố Thừa Dịch với tôi liền thay đổi hoàn toàn.
Người từng chăm sóc tôi từng ly từng tí là hắn, sau khi đăng ký kết hôn, đám cưới của chúng tôi cũng qua loa cho có.
Đêm tân hôn, Cố Thừa Dịch không về nhà, trên giường hắn chưa từng chạm vào tôi.
Tôi vẫn luôn nghĩ hắn áp lực công việc quá lớn, ngày ngày còn cẩn thận nấu thuốc bổ, chăm chút sức khỏe cho hắn…
Cho đến một lần say rượu, tôi và Cố Thừa Dịch vô xảy ra quan hệ.
Sau khi sinh con trai, thái độ của Cố Thừa Dịch đối với tôi mới dần thay đổi.
Nhưng mãi đến lúc sắp chết, khi thấy di thư của Cố Thừa Dịch, tôi mới biết — lần say rượu đó, Cố Thừa Dịch đã nhận nhầm tôi là Vương Nhã San.
Từ đó về sau, mỗi lần lên giường, hắn đều tắt đèn, tưởng tượng tôi là cái bóng thế thân của Vương Nhã San.
Thật nực …
“Đừng tin ta! Đây chắc chắn là giả! Sao có thể như !”
Vương Nhã San bất ngờ giật lấy ảnh trong tay Cố Thừa Dịch, xé nát từng mảnh.
“Tôi và Thừa Dịch trong sáng! Là ta, Giang Nhược Ly, ghen tỵ vì Thừa Dịch chăm sóc tôi khi tôi bệnh nên mới đi tìm hai kẻ giống bọn tôi để giả ! Những bức ảnh này không phải thật!”
Nhìn dáng vẻ hoảng loạn của Vương Nhã San,
ánh mắt tôi vẫn bình tĩnh:
“Vương Nhã San, trong lòng rõ ràng nhất — chẳng ai giả mạo cả, những chuyện này là do chính tự mình , không ai ép lên giường với Cố Thừa Dịch. Dù có xé hết ảnh cũng vô ích, tôi vẫn còn giữ bản âm bản.”
“Thay vì vu oan cho tôi, chi bằng tự xem lại mình đi. Lúc và Cố Thừa Dịch xảy ra quan hệ, tôi và hắn vẫn còn đang qua lại. Cô công khai loạn quan hệ nam nữ rồi còn đổ oan cho tôi là sao? Cô chẳng phải tự xưng là trong sạch à? Nếu sao không cởi đồ ra chứng minh đi? Nếu tôi nhớ không lầm, hôm đó ở trạm y tế hai người các người kịch liệt như thế, đến bây giờ dấu hôn vẫn còn rõ rành rành trên người hai người đúng không?”
Vừa dứt lời, đám dân làng vốn đã nhịn không nổi lập tức lột áo khoác ngoài của Cố Thừa Dịch ra kiểm tra.
Cổ áo của Vương Nhã San cũng bị mấy người phụ nữ kéo ra xem.
Mọi người xong thì nước bọt như muốn phun thẳng vào mặt hai người họ.
“Quả nhiên không sai, trên người hai người họ vẫn còn dấu vết. Đúng là quá mất mặt, ban ngày ban mặt còn cái trò đồi bại này trong trạm y tế!”
“Còn là sinh viên nữa cơ đấy, hóa ra giỏi nhất là hái hoa quyến rũ đàn ông! Nếu không phải dụ dỗ Cố Thừa Dịch, ta sao lại ra chuyện lừa bại hoại như chứ! Phỉ nhổ, đúng là không biết xấu hổ!”
“Xem ra người nên bị lôi lên đội sản xuất để bí thư rõ bộ mặt thật chính là ta! Đi, chúng ta lên đội gặp bí thư, loại phụ nữ không đứng đắn thế này phải bị xử lý, để ta suốt đời không dám ló mặt ra ngoài nữa!”
Tôi đứng yên tại chỗ, đám dân làng áp giải Cố Thừa Dịch và Vương Nhã San càng lúc càng đi xa.
Trước khi đi, Cố Thừa Dịch còn tôi thật sâu.
Nhưng tôi không hề bận tâm.
Đối với tôi, Cố Thừa Dịch đã là chuyện quá khứ.
Hai người họ sau này bị xử lý thế nào, tôi cũng chẳng buồn để ý.
Trở về ký túc xá, tôi đem hết những áo len, găng tay từng lén đan cho Cố Thừa Dịch ném vào thùng rác.
Thu dọn hành lý xong cũng đã là chạng vạng tối.
Nghe người khác kể lại, lúc Vương Nhã San bị dân làng áp giải lên đội, đột nhiên chảy máu hạ thân rồi ngất xỉu bất tỉnh.
Bạn thấy sao?