Cố Thừa Dịch cứ quanh quẩn bên Vương Nhã San, hỏi han ân cần không ngừng.
Thấy tôi vẫn không để ý đến hắn, hắn chủ quay đầu lại.
“Giang Nhược Ly.” Cố Thừa Dịch nhíu mày.
“Đã nửa tiếng rồi, dịch em truyền là loại gì ? Sao Nhã San vẫn chưa hạ sốt?”
Tôi thản nhiên thẳng vào mắt hắn.
“Cô ấy có viêm nhiễm, phản ứng miễn dịch trong cơ thể khiến sốt là điều bình thường. Nếu cảm thấy dịch truyền tôi dùng không ổn, hoàn toàn có thể đưa ấy đi nơi khác, đến bệnh viện huyện mà chữa.”
Cố Thừa Dịch vô thức né tránh ánh mắt tôi:
“Bệnh viện huyện xa quá, nếu không phải là trong làng chỉ có mỗi trạm y tế này, em tưởng muốn đưa Nhã San tới đây sao?”
“Tôi còn chưa hỏi em đấy.”
“Giang Nhược Ly, hôm qua em có ý gì? Em sau này chúng ta đừng gặp nhau nữa là sao? Em không thấy lời đó quá đáng à? Em phải cho một lời giải thích.”
Còn chưa kịp để tôi mở miệng,
Vương Nhã San bên cạnh đã yếu ớt ho khan.
“Thừa Dịch, đừng vì em mà cãi nhau với Nhược Ly. Chẳng qua là Nhược Ly ghen vì đang chăm sóc em thôi. Cô ấy như , sao nỡ chia tay chứ. Mau, mau xin lỗi Nhược Ly đi.”
“Nhã San, em đúng là quá hiền lành. Em bệnh chăm sóc em là chuyện nên , còn phải bênh vực ấy nữa sao.”
Cố Thừa Dịch vội vã vỗ lưng Vương Nhã San,
“Em còn yếu, đừng lo nghĩ nhiều nữa.”
Thấy tôi vẫn đứng bên lạnh lùng ,
sắc mặt Cố Thừa Dịch tối sầm lại, mạnh mẽ đẩy tôi ra khỏi trạm y tế.
“Là y tá mà bệnh cho bệnh nhân cũng không chữa , em còn ở đây gì? Biến ngay, giờ không muốn thấy em.”
Chiếc áo mỏng manh bị gió lạnh thấm qua ngay lập tức, tôi rét run người.
Trong phòng, Cố Thừa Dịch cầm thìa múc nước nóng đưa tới bên môi Vương Nhã San.
Tôi bất giác nhớ lại kiếp trước, sau khi lấy Cố Thừa Dịch, tôi là y tá, ban ngày bận rộn việc, tối về còn phải nấu cơm cho hai cha con hắn.
Trời lạnh, tôi rất nhanh bị bệnh.
Thế mà Cố Thừa Dịch chưa từng chăm sóc tôi lấy một lần.
Về lại ký túc xá, tôi khoác thêm một chiếc áo.
Đợi tâm trạng bình ổn hơn, tôi quay lại trạm y tế thì thấy cửa phòng đóng chặt.
Qua khe cửa sổ, tôi thấy Vương Nhã San yếu ớt hôn lên má Cố Thừa Dịch.
Cô ta vừa khóc vừa :
“Thừa Dịch, em thật sự không chịu nổi cuộc sống khổ cực ở quê này nữa rồi. Anh chẳng phải đã hứa cho em thay thế suất hồi hương của Giang Nhược Ly sao?”
“Rốt cuộc khi nào mới thực hiện ? Em nghe người ta sắp tới đón họ rồi. Thừa Dịch, giờ phải sao đây?”
“Không còn nhiều thời gian nữa, còn cãi nhau với Giang Nhược Ly lúc này, chẳng lẽ muốn em phải ở lại cái nơi nghèo nàn này cả đời sao?”
“Xem như em cầu xin đấy.”
Vương Nhã San mặt đỏ bừng, đưa tay kéo khóa áo của Cố Thừa Dịch xuống.
“Nếu có thể giúp em thay thế suất về thành phố của Giang Nhược Ly, hôm nay muốn em gì em cũng đồng ý.”
m thanh thở dốc dồn dập dần truyền ra từ bên trong.
Tôi siết chặt nắm tay.
Tất cả chút lưu luyến cuối cùng dành cho Cố Thừa Dịch trong lòng tôi đã hoàn toàn tan biến.
Không muốn nán lại thêm, tôi chợt nghĩ ra điều gì, liền xoay người quay về ký túc xá.
Mấy ngày sau đó, tôi cố ý giảm bớt việc gặp mặt Cố Thừa Dịch.
Ngày hồi hương đã cận kề.
Dưới sự thúc giục không ngừng của Vương Nhã San,
cuối cùng Cố Thừa Dịch cũng đến trước cửa ký túc xá chờ tôi.
“Giang Nhược Ly, chúng ta chuyện một chút.”
Chúng tôi đứng trên con đường nhỏ trước ký túc xá.
Cuối con đường chính là nhà máy nơi Cố Thừa Dịch việc.
Kiếp trước, ngày nào tan ca Cố Thừa Dịch cũng đi ngang qua cửa ký túc xá của tôi,
chưa từng để mắt đến tôi, chỉ vội vã đến đưa cơm cho Vương Nhã San.
Đây là lần đầu tiên hắn chủ xuất hiện trước cửa ký túc xá của tôi.
“Nhược Ly, đừng giận nữa, dạo này em cứ tránh mặt , chẳng phải là muốn đến xin lỗi em sao?”
Cố Thừa Dịch bộ nhượng bộ, từ phía sau lấy ra một bó hoa.
Hắn đưa tới trước mặt tôi.
“Anh và Nhã San không có gì hết, cứu ấy cũng chỉ vì thương thôi, em biết mà, từ đầu đến cuối trong lòng chỉ có em thôi, đừng ghen nữa không?”
Cố Thừa Dịch cố ra vẻ thâm , vết hôn sau tai hắn không thể che giấu.
Trong lòng tôi lạnh, ánh mắt rơi xuống bó hoa.
“Cố Thừa Dịch, quên tôi bị dị ứng phấn hoa sao? Hơn nữa tôi không thích hoa hồng, người thích hoa hồng là Vương Nhã San, đem tặng cho ta đi.”
Tôi xoay người, tay lại bị Cố Thừa Dịch giữ chặt.
Hắn mím chặt môi:
“Nói thẳng nhé, Nhược Ly, hôm nay đến là muốn em nhường suất hồi hương cho Nhã San. Cô ấy sức khỏe yếu, không chịu nổi công việc ở nông trường. Em đến đội sản xuất với bí thư từ bỏ suất hồi hương đi, hứa với em, khi em quay về, sẽ lập tức đăng ký kết hôn với em.”
“Nhược Ly.” Cố Thừa Dịch bất ngờ ôm chầm lấy tôi.
“Chẳng phải em ghen khi thân thiết với Nhã San sao? Chỉ cần em từ bỏ suất hồi hương, Nhã San sẽ rời đi, từ nay sẽ không còn ai chen vào giữa chúng ta nữa, trong lòng chỉ có mình em thôi, Nhược Ly, chẳng lẽ em không muốn lấy sao?”
“Cố Thừa Dịch, đừng tự mình đa nữa.”
Kinh ngạc trước sự mặt dày của Cố Thừa Dịch, tôi cố sức đẩy hắn ra.
Nhưng hắn lại càng ôm chặt hơn.
Trong lúc cấp bách, tôi vung tay tát hắn một cái.
“Giang Nhược Ly, em điên rồi sao?” Cố Thừa Dịch ôm lấy bên mặt đỏ ửng, vẻ mặt đầy khó tin.
“Trước đây chỉ cần em bị thương một chút cũng xót xa rơi nước mắt, sao đột nhiên em thay đổi với như ?”
“Chẳng phải em từng hứa, chỉ cần cầu hôn, em sẽ lấy sao? Chẳng lẽ em hối hận rồi?”
Tôi định với hắn rằng chúng tôi không hợp, tôi đã ký tên vào danh sách hồi hương, ngày mai sẽ rời đi, bảo hắn đừng dây dưa với tôi nữa.
Nhưng không biết từ lúc nào Vương Nhã San đã xuất hiện bên cạnh tôi, đột nhiên quỳ sụp xuống,
nước mắt giàn giụa, bi thương :
“Nhược Ly, tôi biết em ghen chuyện tôi và Thừa Dịch, nên mới không chịu lấy ấy. Nhưng giữa tôi và Thừa Dịch thật sự không có gì hết, chúng tôi trong sáng. Nhược Ly, em hãy đồng ý lấy Thừa Dịch đi, dù sao hai người cũng đã xảy ra chuyện, em đã không còn trong trắng nữa, chẳng lẽ vì suất hồi hương mà em nỡ lòng phụ bạc ấy sao?”
Vương Nhã San cố ý lớn tiếng, lập tức dẫn đến đám người xung quanh bu lại xem.
Bọn họ chỉ trỏ bàn tán về phía tôi.
“Chưa cưới mà đã chuyện đó, thật chẳng biết xấu hổ. Loại con như cũng có mặt trong danh sách hồi hương sao? Cô ta có xứng không?”
Có người nham nhở:
“Tôi nghe lâu rồi, ta từng cùng Cố Thừa Dịch cái chuyện đó trên giường ở phía đông… da trắng đến phát sáng luôn…”
“Phải thật, nếu không phải ta đã lên giường với Cố Thừa Dịch từ sớm, liệu Thừa Dịch có chịu bỏ ba tháng lương để mua mỹ phẩm cho ta không? Đàn bà thành phố toàn thực dụng đấy.”
Những ánh mắt sắc như kim đâm về phía tôi, như muốn lột da, đóng đinh tôi lên cột nhục nhã.
Tôi tức đến toàn thân run rẩy:
“Cố Thừa Dịch, các người nhất định phải ép tôi đến cùng thế này sao?”
Vương Nhã San tranh thủ liếc mắt ra hiệu cho Cố Thừa Dịch, trong mắt hắn thoáng qua một tia do dự.
Nhưng rất nhanh, hắn quỳ một gối xuống đất.
“Nhược Ly, em sớm đã là người của rồi, đừng chối nữa. Trên ngực em có một nốt ruồi đỏ, ngoài ra thì chẳng ai từng thấy. Sau lưng em còn có một vết bớt, khi chúng ta ở bên nhau đã rất rõ ràng. Nếu mọi người không tin, có thể cởi quần áo ấy ra để chứng minh! Nhược Ly, chẳng lẽ em không để tâm chút nào đến nghĩa giữa chúng ta sao? Gả cho đi, Nhược Ly, thật lòng muốn cưới em.”
Ngón tay tôi run lên.
Tôi hiểu rõ, nếu lúc này tôi từ chối Cố Thừa Dịch, từ nay về sau tôi sẽ mang tiếng qua lại bừa bãi, loạn quan hệ nam nữ”, danh tiếng bị hủy hoại, đội sản xuất cũng sẽ vì giữ thể diện mà gạch tên tôi khỏi danh sách hồi hương.
Nhưng nếu tôi đồng ý, thì chẳng khác nào lặp lại vết xe đổ của kiếp trước.
Bạn thấy sao?