3.
Nói đến chuyện ta si mê Phó Hằng, e là chuyện lớn nhất trong giới quý nữ kinh thành.
Năm ta bảy tuổi, chọn đọc cho công chúa, vào cung học lễ nghĩa.
Lần đầu diện thánh, ta sợ đến nỗi khóc mãi không thôi, thân nhỏ co rút nấp sau cây cột đỏ.
“Khóc gì chứ?” Thiếu niên Phó Hằng đứng giữa nắng, nét mặt như tranh vẽ, “Đã vào cung rồi, sau này có ta che chở.”
Nói xong, hắn lấy từ tay áo ra một viên kẹo mật nhét vào tay ta.
Kẹo ngọt lịm đến ngấy, khiến ta bật qua nước mắt.
Từ đó, ta như cái đuôi nhỏ lẽo đẽo theo sau hắn, từ ngự thư phòng đến võ trường, từ xuân đến đông.
Có một lần, hoàng hậu nương nương thấy, :
“Tiểu nha đầu Vãn Nguyệt này thích Hằng nhi nhà ta quá, không bằng gả luôn cho nó đi?”
Phó Hằng đỏ tai quay mặt đi, còn ta thì khắc ghi lời đó trong tim.
Về sau, hắn khen kẹo của tiệm Lý ngon, ta trời chưa sáng đã xếp hàng mua về.
Biết hắn vì bận việc mà đau đầu mất ngủ, ta lật sách thuốc học nấu canh an thần, ngày nào cũng đưa đến Đông cung.
Khi hắn ngã ngựa lúc đi săn, ta lo đến mất ngủ mấy đêm, suýt theo cấm vệ quân vào núi tìm.
“Tiểu thư Tô lại đến Đông cung chờ rồi.”
“Đường đường là con Thượng thư, lại tự hạ mình đến thế…”
Cả kinh thành đều ta si , ta ng ,ốc ngh ,ếch.
Nhưng bọn họ không biết, năm đó hắn sốt cao không hạ, từng nắm tay ta mơ màng gọi “A Nguyệt.”
Cũng không ai biết, trong ngày ta cập kê, hắn trao cho ta ngọc bội thân cận, dặn ta phải giữ kỹ, trong mắt là sự dịu dàng khôn cùng.
Chính sự gần gũi lại xa vời đó, khiến ta nguyện một giấc mộng đẹp mười năm.
Cho đến khi Nguyễn Lê xuất hiện.
Hắn bắt đầu dắt nàng ta ra vào cung cấm, tự tay dạy viết chữ vẽ tranh, ngay cả khối mực tùng hương ta tặng cũng đưa cho nàng dùng.
Chỉ cần nàng ta ôm ng ,ực khẽ nhíu mày, hắn liền cuống quýt truyền Thái y, đích thân sắc thuốc.
Hắn thậm chí quỳ suốt một đêm ngoài thư phòng, chỉ để xin cho nàng tham dự tuyển phi.
Lòng ta từng chua xót, từng bất bình.
Rõ ràng là ta gặp hắn trước, cớ sao đến cuối cùng, trong mắt hắn chỉ có một mình Nguyễn Lê?
Đến khi kiếp trước, ngày rút thăm tuyển phi ấy, người chọn lại chính là ta.
Ta quỳ trước điện mừng rỡ rơi lệ, ngỡ Phật tổ đã nghe thấu lời nguyện cầu của ta, cho ta viên mãn như ý.
Lại không thấy trên cao kia, sắc mặt Phó Hằng tối sầm, như thể người hắn rút không phải là người bên gối, mà là một đạo tử lệnh.
Ta vui vẻ may áo cưới, đêm tân hôn, hắn thậm chí không thèm vén khăn voan, chỉ lạnh lùng :
“Như ngươi mong muốn, danh phận Thái tử phi là của ngươi. Còn những thứ khác… đừng vọng tưởng.”
Dứt lời, xoay người rời đi…
4.
Hồng chúc đã tàn, ta ngồi suốt một đêm trong độc.
Ta không hiểu — rõ ràng là thiên ý định đoạt, cớ sao Phó Hằng lại đối xử với ta như ?
Hôm sau, Đông cung rước vào một chiếc kiệu nhỏ, Nguyễn Lê lấy thân phận thiếp thất nhập phủ.
Trong lễ nạp thiếp, nàng ta vận váy lụa hồng phớt, đôi tay cầm chén trà khẽ run rẩy:
“Nô thiếp… thỉnh Thái tử phi nương nương dùng trà…”
“Choang!” — chén trà rơi xuống đất, nước nóng bắn tung tóe ướt lớp vải lụa nơi cổ chân nàng.
Nàng kinh hô một tiếng, vội nép vào lòng Phó Hằng, mắt cá chân lộ ra đã đỏ cả một vùng.
“Tô Vãn Nguyệt!” sắc mặt Phó Hằng lập tức biến đổi, quát lớn, “Một chén trà cũng không nhận nổi? Hay là cố ý khó dễ cho Lê nhi!”
Ta mảnh sứ dưới đất vẫn còn bốc hơi mà sững sờ, rõ ràng chính nàng ta tự đổ.
“Điện hạ minh giám, thiếp… thiếp không có…”
Phó Hằng ngắt lời, cơn giận càng bốc cao:
“Chẳng lẽ là Lê nhi cố bỏng mình? Không biết hối lỗi, mau ra ngoài quỳ sám hối cho bản cung!”
Hắn bế bổng Nguyễn Lê lên, dáng vẻ cẩn thận hệt như đang nâng trong tay món bảo vật dễ vỡ.
Đông cung lập tức rối loạn, thái giám chạy tán loạn đi mời Thái y, cung nữ cầm hòm thuốc vội vã lui tới.
Ta quỳ trên nền đá xanh trước điện, lặng lẽ các thái y vội vã vì một vết bỏng nhẹ đến mức khó thấy.
Đầu gối ta tê rần, khi trở về tẩm điện thì sốt cao mê man.
Phó Hằng biết chuyện, chỉ lạnh lùng nhạt: “Giả vờ bộ.”
Vài ngày sau, không rõ hoàng hậu biết chuyện ta và hắn chưa viên phòng, liền triệu hắn đến trách mắng.
Đêm đó, hắn đạp tung cửa phòng ta, bóp lấy cằm ta, gằn giọng:
“Ngươi còn dám mách với mẫu hậu? Tô Vãn Nguyệt, ngươi giỏi lắm! Vậy thì bản cung như ngươi mong muốn!”
Ta chưa kịp một lời, đã bị hắn đè xuống giường.
Hắn tác thô bạo như thể đang trừng , sau khi xong việc liền bóp cằm ta, cưỡng ép rót vào miệng ta một bát thuốc tránh thai.
“Nhớ lấy, ngươi không xứng sinh con cho bản cung.”
Thuốc đắng trào ra nơi khoé miệng, chảy xuống cổ. Ta tua rèm lay trên màn giường, bỗng bật .
Thì ra Bồ Tát thực sự đã nghe lời cầu nguyện của ta, chỉ là… để ta hiểu rằng, một mối duyên cưỡng cầu không bao giờ có kết cục tốt.
Về sau, ta bị đẩy đến viện vắng vẻ nhất trong Đông cung, còn Phó Hằng thì một lòng một dạ chỉ có Nguyễn Lê.
Nàng ta thể chất yếu, hắn ra lệnh mang hết dược bổ quý giá đến chỗ nàng.
Nàng ta sợ lạnh, hắn tự thân đi săn cáo trắng, lấy lông áo khoác cho nàng.
Bạn thấy sao?