Lớp chọn sinh viên có hoàn cảnh khó khăn để phát học bổng.
Cả ba chúng tôi đều thống nhất bỏ phiếu cho Lý Giang, một học chăm chỉ và mồ côi cả cha lẫn mẹ, thay vì giúp Hương Hương như ở kiếp trước, khi chúng tôi đã từng giúp ta lôi kéo phiếu bầu và tốt với mọi người.
Tự nhiên, Hương Hương không chọn. Cũng chẳng còn màn diễn “xem tiền như cỏ rác” trên sân khấu nữa.
Tôi vẫn nhớ ở kiếp trước, khi Hương Hương nhận học bổng, ta đứng lên và với vẻ mặt nghiêm nghị rằng tuy không có tiền, ta rất giàu về mặt tinh thần.
Cô ta có hai bàn tay có thể việc để trả học phí. Rồi ta lại chủ nhường suất học bổng đó cho Lý Giang, khiến Lý Giang không nhận cũng dở, mà nhận cũng không xong. Lúc đó, không ai biết rằng cậu ấy còn phải gánh vác chi phí điều trị cho bà nội ốm nặng.
Sau khi Lý Giang nhận học bổng, bắt đầu xuất hiện những lời đồn thổi hạ thấp cậu ấy và tôn vinh Hương Hương, khiến cậu ấy chịu không ít khổ sở.
Còn chúng tôi, những người giúp Hương Hương kéo phiếu…
Không biết từ đâu có tin đồn rằng chúng tôi giúp ta chỉ để chia chác học bổng của ta.
Những lời đồn đại đó chính là mầm mống cho những bi kịch sau này của chúng tôi.
Về đến phòng ký túc xá.
Hương Hương chúng tôi đầy phẫn nộ, lại chẳng dám gì.
Chúng tôi ai nấy bận rộn việc của mình, không ai thèm để ý đến ta.
Cô ta bắt đầu thu dọn túi xách, rồi thay hết bộ này đến bộ khác, trang điểm kỹ càng.
Chúng tôi biết, đêm nay ta lại sẽ ngủ bên cạnh Giang Dã. Đợi ta ra ngoài, cả ba chúng tôi cùng ló đầu ra, ranh mãnh.
Vì tối nay, cán bộ lớp sẽ đến kiểm tra ký túc xá. Hậu quả của việc nữ sinh không có mặt trong ký túc xá có thể nghiêm trọng, hoặc cũng có thể không. Quyền quyết định phần lớn vẫn nằm trong tay cùng phòng.
3
“Các em ở phòng 505, mỗi lần kiểm tra ký túc xá đều thiếu một người! Lần này là đi thư viện, hay đi phòng máy rồi?”
Chúng tôi ba đứa ngoan ngoãn đứng trước mặt giáo viên, tỏ ra rất biết điều.
“Thưa , Hương Hương không đi thư viện cũng chẳng ở phòng máy, có lẽ ta đang ở cùng trai.”
Giáo viên nhíu mày.
Tôi lập tức đỡ lời cho Trình Trình: “Trình Trình đừng bậy, Hương Hương đi ra ngoài cũng không cho chúng em biết đi đâu, bọn em cũng không rõ liệu ta có đi đến nhà Giang Dã không.”
Nghe đến tên Giang Dã, giáo viên càng nhíu mày sâu hơn.
Giáo viên quen biết Giang Dã.
Em họ của chính là vị hôn thê của Giang Dã.
Khi biết em họ mình bị trai lăng nhăng với khác, sao ta có thể không đề phòng?
Lúc này, Tống Tống chen vào: “Ban ngày ấy mượn tiền bọn em mà không , bây giờ lại đến kỳ đóng học phí, có khi ấy đi vay tiền Giang Dã cũng nên. Nhà Giang Dã nghe khá giàu có. Mặc dù bây giờ ký túc xá đã đóng cửa rồi, mặc dù bây giờ cũng đã là mười một giờ đêm…”
“Nhưng Hương Hương cũng chưa hẳn là qua đêm không về, có khi lát nữa ấy quay lại. Trình Trình, đừng bậy nữa, ảnh hưởng đến danh tiếng con không tốt đâu.”
Trình Trình bĩu môi: “Không phải lần đầu ấy qua đêm không về. Mỗi lần đều trang điểm lộng lẫy đi ra ngoài, có bao giờ thấy quay lại đâu… Nói không chừng bây giờ đã mang thai rồi.”
Cô giáo trợn mắt. Tôi và Tống Tống cũng giả vờ tỏ ra bất ngờ, lấy tay bịt miệng.
Tôi ngăn lại: “Trình Trình, đừng lung tung. Nếu Hương Hương thật sự mang thai thì chắc ấy đã nghỉ học để kết hôn và sinh con rồi, Giang Dã ấy như mà.”
Tống Tống suy nghĩ một cách nghiêm túc: “Thật ra cũng không thể trước , hình như Hương Hương đã hai, ba tháng không có kinh nguyệt rồi. Có lúc còn thấy ấy nôn mửa trong nhà vệ sinh… Rất giống triệu chứng mang thai.”
Tôi cố hỏi lại: “Cậu biết cả chuyện ấy có kinh hay không à?”
Tống Tống nhún vai: “Không còn cách nào khác, ấy không mua băng vệ sinh, mỗi lần đều dùng của tớ. Nhưng hai tháng nay ấy không mượn nữa… Dù mượn rồi cũng không trả lại.”
Chúng tôi cứ như đang buôn chuyện, đem hết những chuyện đáng và không đáng kể cho giáo nghe.
Cô giáo nghe xong, mặt đen kịt như mây mù.
Hôm sau. Hương Hương vừa chiếc xe sang đưa đến cổng trường thì đã bị giáo túm lấy, lập tức đưa đến phòng y tế.
Chẳng mấy chốc, tin Hương Hương mang thai đã lan khắp trường.
Cô giáo gọi điện cho bố mẹ Hương Hương, ý họ nên đến đón con về nhà.
Nhưng bố mẹ Hương Hương, cuộc sống của họ đã rối tung, không có thời gian để quan tâm đến con .
Họ chỉ hỏi, người Hương Hương có bầu sẽ bồi thường bao nhiêu tiền.
Họ còn , nếu người đó chịu cưới Hương Hương thì cũng , sính lễ phải là một trăm triệu.
Họ không có học thức, rất rõ ràng rằng nhà trường không thể đuổi học sinh chỉ vì đời sống cá nhân không trong sạch.
Trong lời của họ hàm ý rằng: chuyện này nhà trường phải giải quyết, họ không quan tâm, trừ khi họ có tiền hoặc có lợi ích.
Câu này giáo tức giận.
Cô đã công khai phê bình Hương Hương trên loa phát thanh, chỉ trích đời sống cá nhân không đoan chính, tiểu tam và dính líu với đàn ông ngoài xã hội.
Trường học chẳng khác gì một xã hội thu nhỏ.
Những lời đàm tiếu đủ sức nhấn chìm Hương Hương. Cô ta khóc suốt ngày đêm trong ký túc xá.
Chúng tôi ba đứa cũng coi như không thấy. Cho đến khi lớp trưởng giục Hương Hương đóng học phí.
Cô ta không chịu nổi nữa, bùng nổ.
“Không phải chỉ là học phí thôi sao, tôi sẽ đi tiếp viên, đi ngồi bàn, tôi nhất định sẽ trả đủ tiền!
“Đừng hòng ép tôi đi xin tiền Giang Dã. Tôi thà chết, cũng không dùng một đồng nào của ta!”
Đúng là một kiểu “thà gãy chứ không cong.”
Kiếp trước.
Chúng tôi không còn tiền sinh hoạt, nên cầu ta trả nợ dần.
Cô ta cũng thế, như mình chịu oan ức to lớn, ngay tối hôm đó liền lao đến quán bar tiếp viên.
Chúng tôi lo lắng ta sẽ bị bắt nạt ở nơi đó.
Liên lạc với Giang Dã, nhờ ta đến cứu Hương Hương vào phút cuối.
Hương Hương tuy bị sảy thai, nhờ tính cách kiên cường, không khuất phục mà giành trái tim của Giang Dã.
Còn chúng tôi, bị Giang Dã xem là thủ phạm chết con của ta, gia đình tan nát.
Lần này, không ai thương ta nữa, cũng chẳng ai lo lắng cho sự an toàn của ta, càng không ai gọi điện báo cho Giang Dã.
Chúng tôi chờ xem ta sao thoát khỏi lũ côn đồ trong quán bar…
4
Sáng hôm sau, tin tức mới nhất về Hương Hương đã lan truyền.
Hương Hương bị sảy thai. Điều này chẳng chúng tôi ngạc nhiên.
Nhưng việc Hương Hương bị chặt tay chặt chân, còn bị câm lại thực sự ngoài dự đoán của chúng tôi.
Khi hỏi chuyện cụ thể thế nào, lớp trưởng kể:
Bạn thấy sao?