1
“Ba tôi vẫn đang nằm trên giường bệnh, mẹ tôi chỉ là một nhân viên vệ sinh, tôi còn có một em trai hay gổ với chỉ vì tiền sính lễ. Tôi thực sự không nỡ cầu ba mẹ đóng học phí cho tôi. Các cậu có thể giúp tôi không?”
Trước mắt tôi, Hương Hương đang khóc nức nở. Khuôn mặt tinh tế ấy, bất kỳ ai thấy cũng sẽ cảm thấy thương cảm.
Ba đứa chúng tôi chỉ nhau, không nên lời. Một lúc sau mới nhận ra rằng chúng tôi đã tái sinh.
Bên tai, chúng tôi lại nghe thấy Hương Hương :
“Giang Dã có tiền, tôi con người của ấy, không phải tiền của ấy.”
“Vị hôn thê của Giang Dã luôn tôi là kẻ hám tiền, tôi không muốn bị ta coi thường. Tôi sẽ không bao giờ mượn tiền của Giang Dã. Các cậu có thể cho tôi mượn ít tiền không? Sau khi đóng học phí, tôi sẽ đi thêm và trả lại các cậu ngay.”
Hương Hương với giọng đầy nước mắt, trong lòng chúng tôi chỉ là sự phẫn nộ vô cùng.
Kiếp trước, ta cũng như thế. Rõ ràng thể hiện thái độ coi thường tiền bạc, rồi tìm cách mượn tiền chúng tôi.
Biết rõ mình đã có thai, ta vẫn đi tiếp viên ở quán bar, là để trả tiền nhanh cho chúng tôi. Nhưng thực tế, ta chỉ muốn lợi dụng việc sảy thai để khiến Giang Dã thương , nhận ra rằng đích thực của ta là ta.
Còn ba chúng tôi thì bị Hương Hương dùng vật hy sinh.
“Làm tổn thương người phụ nữ của tao, lại còn chết con tao. Chúng mày nên cảm thấy may mắn vì Hương Hương nhân từ. Nếu không có ta xin tha, chúng mày đã chẳng biết mình chết thế nào rồi.”
Giọng của Giang Dã như tiếng quỷ dữ vang lên trong đầu chúng tôi. Bọn tay sai của Giang Dã bắt chúng tôi vào quán bar, lũ cặn bã xé toạc quần áo chúng tôi.
Tôi bị dị ứng với rượu, sau khi bị ép uống hết chai whisky, tôi sốc rượu mà chết.
Trình Trình vì xinh đẹp nên bị khách bao cả đêm, bị tra tấn đến chết.
Tống Tống sau khi chứng kiến cái chết của chúng tôi cũng mất hết can đảm sống, nhảy lầu tự tử.
Còn Hương Hương, sau khi biết tin chúng tôi chết, chỉ nhỏ vài giọt nước mắt.
Cô ta còn an ủi Giang Dã, người đã ra cái chết của chúng tôi: “Không phải lỗi của , cũng đâu biết lũ côn đồ đó ra tay ác đến thế. Cái chết của bọn họ không liên quan gì đến , đừng tự trách mình.”
Sau đó, để giúp Giang Dã thoát tội, ta không ngần ngại bôi nhọ ba đứa chúng tôi.
“Em đến quán bar chỉ để trả tiền cho họ. Nhưng họ lại đến đó để chế giễu em là kẻ nhà quê. Đúng là họ có gia thế tốt, ngoại hình đẹp, gợi cảm và quyến rũ.”
“Có lẽ hôm đó họ mặc váy quá ngắn, quần áo quá hở hang, nên mới bị lũ côn đồ bám theo. Em cũng rất đau lòng khi biết họ gặp nạn, mỗi người có số mệnh khác nhau…”
Chỉ vài câu đó đã khiến gia đình chúng tôi bị đồn đại suốt một thời gian dài.
Bố mẹ của Tống Tống nhiều lần kiện cáo để minh oan cho con , đều thất bại và bị bọn côn đồ trả thù đến chết.
Bố mẹ của Trình Trình vì muốn đòi lại công lý, đã nhảy xuống từ tầng thượng của trường học.
Còn bố mẹ tôi, cả đời nông hiền lành chất phác, bị hàng xóm xung quanh đến mức uất ức mà qua đời.
Họ chết đi có lẽ cũng không thể tin rằng, tất cả những chuyện này… chỉ bắt nguồn từ một câu “Tôi chỉ muốn trả tiền cho họ” của Hương Hương!
Cuối cùng, ta còn lén lấy dự án tốt nghiệp của ba chúng tôi, thuận lợi tốt nghiệp.
Và vì dự án quá xuất sắc, ta một công ty lớn lệ tuyển dụng nhà thiết kế, thường xuyên xuất hiện trong các sự kiện cao cấp, dần dần tiến vào giới thượng lưu, rồi bố mẹ Giang Dã để ý đến.
Nhờ phẩm chất kiên cường, không màng đến tiền bạc của mình, ta thành công cưới Giang Dã, trở thành bà lớn của một gia đình giàu có, sống hạnh phúc trọn đời.
Ký ức kéo về thực tại.
Chúng tôi Hương Hương trước mặt đang khóc lóc đáng thương, rồi cùng nhau bật .
2
Trình Trình mở miệng trước: “Vậy cậu muốn mượn bao nhiêu?”
Hương Hương hít hít mũi, vẫn cố gắng giữ hình ảnh “nàng tiểu bạch liên” của mình.
“Mình muốn mượn năm mươi nghìn, không…?”
Giọng ta nhẹ nhàng, con số thì sốc chẳng kém gì kiếp trước. Chúng tôi, những đứa sinh viên chỉ sống nhờ vào tiền sinh hoạt gia đình gửi, sao có năm mươi nghìn để cho ta mượn?
Tống Tống nheo mắt hỏi: “Học phí chỉ có hơn mười nghìn, sao cậu lại cần mượn năm mươi nghìn?”
Cô ta rụt rè đáp: “Số tiền dư ra, mình muốn mua quần áo và mỹ phẩm. Các cậu cũng gặp Giang Dã rồi, biết gu của ấy cao cỡ nào.”
Tống Tống lạnh lùng : “Gu ta cao thì liên quan gì đến cậu, cậu thậm chí còn phải mượn tiền đóng học phí, mà còn đòi sống theo gu của Giang Dã?”
Trình Trình hừ lạnh: “Nhà cậu hoàn cảnh thế kia mà còn dám đi học nghệ thuật, cũng gan to thật đấy.”
Tôi cũng không kìm , lên tiếng xả hết những gì đã dồn nén: “Năm mươi nghìn chúng tôi chắc chắn không có. Cậu cứ đi tìm Giang Dã mà mượn, viết giấy nợ, hứa trả cả gốc lẫn lãi cho ta. Thế thì cũng không tính là cậu tiêu tiền của ta rồi.”
Chúng tôi lần lượt , không ngần ngại đập tan ý định vay tiền của Hương Hương.
Cô ta không thể tin nổi mà chúng tôi, có lẽ không hiểu nổi tại sao những người cùng phòng từng thương cảm cho ta nay lại trở nên lạnh lùng đến .
“Các cậu biết rõ mình Giang Dã, mình không muốn vì tiền mà bị ấy coi thường, sao các cậu có thể…”
Nói đến đây, nước mắt ta lại sắp tuôn ra. Chúng tôi đứng trên cao xuống ta.
“Không muốn bị Giang Dã coi thường thì không vay tiền ta, lại sẵn sàng để bọn tôi coi thường và đến vay tiền bọn tôi, cậu thật sự thấy không sao à!”
“Tốt thôi, đúng như ý cậu muốn, giờ bọn tôi thực sự rất coi thường cậu.”
“Vừa nghèo vừa thích màu, còn muốn diễn vai tiểu bạch liên không màng tiền bạc trước mặt Giang Dã! Cũng phải xem cậu có bản lĩnh hay không.”
Hương Hương tức đến nghiến chặt răng, hoàn toàn khác với vẻ yếu đuối ban nãy.
Cô ta hận chúng tôi rồi. “Không muốn cho vay thì thôi, sao các cậu lại mình như !”
Chúng tôi lạnh. “Ngủ miễn phí với thiếu gia, cậu muốn bọn tôi cậu thế nào?”
“Biết rõ người ta có vợ chưa cưới, còn mặt dày bám lấy tiểu tam.”
“Được Giang Dã lợi dụng mà không biết, nghèo đến mức nồi cơm cũng không có mà vẫn nghĩ đến việc đẹp để lấy lòng thiếu gia, còn muốn đòi hỏi trong sáng… ghê tởm không?”
Những lời này ra, coi như đã cắt đứt mọi mối quan hệ. Hương Hương trừng mắt chúng tôi, tức đến mức cả người run lên.
Nhưng ta chẳng thể phản bác gì. Bởi vì chúng tôi chỉ sự thật.
“Từ nay đừng dùng thẻ nước của tôi để tắm nữa, tôi không có khả năng cho cậu mượn! Ngày nào cũng mượn mượn mượn, mà có bao giờ trả lại?”
“Với lại, lần sau chúng tôi đi ăn thì cậu đừng theo nữa. Mỗi lần ăn không no xong lại còn phải chia cho cậu, phiền phức quá!”
“Tiền nước và điện tháng này, cậu cũng phải đóng vào đấy. Đâu thể vì cậu nghèo mà cứ dùng chùa của chúng tôi hoài. Bọn tôi đâu phải mẹ cậu!”
Cô ta bị chúng tôi mắng đến mặt tái xanh, môi cũng trở nên nhợt nhạt. Cô ta chẳng thể câu nào, chỉ trợn trừng mắt chúng tôi.
Chúng tôi cũng chẳng để tâm đến ta nữa, bảo ta đi đâu mát mẻ thì ở đó.
Buổi chiều.
Bạn thấy sao?