Trương Quế Phương mặt mày thất thần lao tới giữ lấy nha dịch:
“Nhầm rồi, Văn Uyên nhà ta mới là trạng nguyên!”
“Nó là Văn Khúc tinh trên trời hạ phàm đấy!”
“Nhất định là nhầm lẫn rồi!”
Tên nha dịch kia nghe xong lời này, chẳng hề do dự giơ tay tát mạnh vào mặt bà ta:
“To gan! Dám khinh nhờn triều đình!”
Tộc trưởng lúc này mới giật mình phản ứng lại, khuôn mặt già nua sợ đến trắng bệch.
“Bẩm, bẩm đại nhân, đây là bà điên trong thôn chúng ta!”
“Con trai bà ta thi mãi không đỗ nổi tú tài, nên bà ta phát điên rồi, xin đại nhân đừng chấp nhặt gì.”
“Con trai bà ta cũng là một kẻ điên, đúng rồi, nhà bọn họ mắc bệnh điên gia truyền!”
Chu Văn Uyên, cứ thế mà bị gắn cho cái mác là kẻ điên.
Một cá nhân, vốn chẳng thể nào chống lại sức mạnh của dòng họ.
Cả thôn đều bảo hắn điên, thì hắn chính là kẻ điên rồi.
Người điên, đương nhiên không còn tư cách tham gia khoa cử nữa.
34
Vì phải chuyển tới kinh thành sinh sống, ta trở nên vô cùng bận rộn, vẫn nghe ngóng tin tức về Chu Văn Uyên.
Hắn bị trưởng thôn sai người nhốt trong nhà, cấm không cho rời khỏi thôn.
Trương Quế Phương lòng đầy bất mãn, giữa đêm lén chạy tới huyện thành, ngồi xổm trước cổng thành suốt cả đêm.
Vừa sáng hôm sau mở cửa thành, bà ta liền chạy ngay tới huyện nha kêu oan.
Nói rằng Giang Nghiễn Chu cướp mất chức trạng nguyên vốn thuộc về con trai bà ta.
Lúc đưa trở về, Trương Quế Phương đã phải nằm trên cáng.
Bà ta bị đánh đủ ba mươi gậy thật mạnh, mất hơn nửa cái mạng.
Nghe ngay tối hôm ấy bà ta liền sốt cao, sốt li bì suốt ba ngày ba đêm.
Sau khi cơn sốt lui đi, người giả điên thành ra điên thật.
“Thẩm Thanh Hòa, con tiện nhân này, còn không mau tới hầu hạ ta rửa mặt chải đầu!”
Hôm đó ta đang giặt đồ bên bờ sông, bất thình lình bị Trương Quế Phương lao ra dọa cho giật nảy cả mình.
Toàn thân bà ta tỏa ra một mùi hôi thối nồng nặc, tóc tai rối bù như tổ quạ, hai con mắt đờ đẫn chằm chằm vào ta, bộ dạng vô cùng đáng sợ.
Trương Quế Phương đúng là điên thật rồi, Chu Văn Uyên thì vẫn tỉnh táo khỏe mạnh.
Xem ra, hắn chẳng hề chăm sóc người mẹ ruột này chút nào.
Ta chẳng thèm so đo với một mụ điên, bưng chậu gỗ lên định rời đi.
Nhưng Trương Quế Phương lại không chịu buông tha, còn định xông tới đánh ta.
Ta cầm lấy chiếc chày giặt quần áo, đập bà ta mấy cái thật mạnh, lúc ấy bà ta mới vừa khóc vừa hét mà bỏ chạy.
Vừa khóc bà ta vừa lảm nhảm chửi mắng, còn bảo sẽ bắt Chu Văn Uyên bỏ ta.
Từ đó trở đi, sân nhà họ Chu liền khóa kín cửa.
Nghe người trong thôn , ban ngày Chu Văn Uyên thường nằm ngủ mê man trên giường.
Vừa tới tối, liền nghe hắn ngồi trong sân gào khóc.
Khóc than số phận mình trắc trở, khóc mình bị mẹ ruột liên lụy, càng khóc bản thân không nên sống lại lần nữa.
Lần này, đừng đến con trai hay quan vị, ngay cả tự do cùng lòng tự trọng hắn cũng hoàn toàn mất sạch.
Đúng là đáng đời mà!
35
Ngày ta rời thôn lên kinh thành, trời đổ tuyết lớn trắng xóa.
Ta mặc áo bông thật dày, cố ghé qua nhà họ Chu một cái.
“Chu Văn Uyên, ta sắp tới kinh thành rồi.”
“Phu quân ta đã xin cho ta cáo mệnh An nhân lục phẩm, ta nhớ trước kia ngươi huyện lệnh hình như chỉ là thất phẩm nhỉ?”
Từ khe cửa đang khóa chặt bỗng thò ra một bàn tay dính đầy bùn đất.
“Thẩm Thanh Hòa, ta van xin , hãy bảo Giang Nghiễn Chu tha cho ta đi!”
“Ta không cần quan nữa, cũng chẳng mong thi đỗ tú tài, chỉ cầu sống yên ổn thôi.”
“Van xin đấy, bảo hắn tha cho ta, đừng để người trong thôn nhốt ta lại nữa!”
Ta nhẹ nhàng lắc đầu, khẽ đáp:
“Không phải phu quân ta không chịu tha cho ngươi, là bản thân ta không muốn tha cho ngươi đấy thôi.”
“Mẹ chồng ta từng rồi, người sống trên đời, phải có thù tất báo mới thật sự vui vẻ.”
“Ta đây hiền lành ngoan ngoãn, tất nhiên phải nghe theo lời mẹ chồng dạy bảo.”
Gió bắc gào rít dữ dội, nuốt chửng tiếng khóc thảm thiết của Chu Văn Uyên.
Lờ mờ nghe đôi ba câu, nào là hối hận lúc đầu, nào là sống không bằng chết.
Xe ngựa đi chưa bao xa, ta từ xa đã trông thấy trong thôn có cột khói lớn bốc lên cuồn cuộn.
Chu Văn Uyên châm một mồi lửa trong sân nhà mình, thiêu chết cả hắn lẫn người mẹ điên của hắn.
Người trong thôn chạy tới cứu hỏa, chỉ thấy hắn đứng giữa ánh lửa ngửa mặt lên trời điên dại.
“Ta muốn quay về! Chỉ cần chết là có thể trở về rồi!”
“Lần này ta nhất định phải đỗ trạng nguyên, ha ha ha ha!”
“Ta phải rạng rỡ tổ tông, sinh tận mười đứa con trai!”
Người trong thôn chứng kiến cảnh ấy đều không khỏi than dài:
“Ôi, đây là đọc sách tới phát điên luôn rồi.”
“Sách vở nào phải ai muốn đọc cũng đọc đâu, đầu óc không đủ thông minh, cứ cố mà đọc chẳng phải là đọc đến phát điên sao?”
“Ôi, đáng tiếc thật.”
Tộc trưởng sắc mặt u ám, chắp tay sau lưng :
“Tìm đại một mảnh đất hoang mà chôn đi.”
“Dòng tộc ta tuyệt đối không thể xuất hiện kẻ điên, đem tên của mẹ con họ gạch khỏi gia phả thôi.”
Tuyết càng rơi càng lớn.
Bao phủ cả mặt đất một màu trắng tinh khôi thật sạch sẽ.
Ngoại truyện 1
Thanh Hòa có thai rồi.
Tướng thai rất tốt, chẳng hề có phản ứng gì.
Người có phản ứng, ngược lại là thằng con trai ngốc nghếch của ta.
Ăn cái gì ói cái đó, ai không biết còn tưởng rằng người mang thai là nó cơ đấy.
Ngự y trong Thái y viện thay phiên nhau tới xem bệnh, đều chẳng tra ra bệnh gì.
Chỉ có mình ta hiểu rõ, con trai ta đây là thương vợ quá mức đấy thôi.
Tính toán thời gian một chút, ta xuyên qua thế giới này cũng hơn hai mươi năm rồi.
Mới xuyên đến đây lúc đầu, ta hăng hái khí thế, cứ ngỡ mình là nữ chính xuyên sách thể loại điền văn, sắp sửa mưa gió khắp nơi rồi đây.
Tiếc là ta quên mất mình chỉ là một sinh viên đại học vô dụng.
Đã thế còn học khoa xã hội, chuyên ngành là tiếng Anh nữa chứ.
Không biết nấu ăn, không biết sáng chế phát minh, thơ từ cổ văn thì cũng chỉ nhớ dăm ba câu.
Chao ôi!
Đúng là “Bách vô nhất dụng thị thư sinh”!
May mắn thay, nguyên chủ còn để lại cho ta một cậu con trai.
Lại còn là một cậu quý tử thông minh xuất sắc nữa.
Con trai lớn của ta chăm chỉ học hành, nhận biết chữ nghĩa, lớn lên từng ngày, chẳng chuyện gì cần ta phải bận lòng.
Chỉ duy nhất một chuyện, đó là nó thích xinh đẹp nhất trong thôn tên là Thẩm Thanh Hòa.
Ngoại truyện 2
Thẩm Thanh Hòa tuy là một nông thôn, lại vô cùng xinh đẹp.
Đôi mắt to tròn, khuôn mặt trái xoan, làn da trắng trẻo khiến hoàn toàn khác biệt với những người khác trong thôn.
Cũng tại ta thôi, sống lâu rồi mà vẫn chưa có ý thức của người cổ đại.
Cứ nghĩ rằng chúng chỉ là những đứa nhóc mười mấy tuổi.
Hoàn toàn chẳng để ý tới chuyện mười bốn, mười lăm tuổi đã tới lúc đính hôn rồi.
Sau khi Thanh Hòa đính hôn, con trai ta ủ rũ mất một thời gian.
Nó Chu Văn Uyên tính bạc bẽo, không phải là người tốt.
Cho tới khi chiếc khăn ấm đắp lên mặt, cuối cùng ta mới hoàn toàn tỉnh ngộ ra.
“Làm như , Chu Văn Uyên sẽ nể mặt con mà đối xử tốt hơn với Thanh Hòa.”
Ta trợn mắt há miệng nó, cuối cùng cũng xác nhận một chuyện.
Thằng con thiên tài của ta đây, hóa ra lại là một tên ngốc nghếch trong chuyện đương.
Thằng con ngốc vì muốn Thanh Hòa thêm vài lần, bèn lấy cớ sức khỏe ta không tốt, ngày nào cũng phải lên núi hái thuốc.
Chỉ bởi vì, Thanh Hòa thích nhất là lên núi đào rau dại.
Xí!
Người ta đính hôn rồi thì nó mới cuống lên như .
Trước đây thì gì cơ chứ?
Ngoại truyện 3
Chưa bao giờ ta thấy con trai mình vui vẻ đến thế.
Nó cà nhắc cà nhắc chạy vào nhà, đánh rơi cả một chiếc giày.
Cặp mắt đẹp long lanh kia, so với ánh mặt trời trên cao còn sáng rỡ hơn nhiều.
“Mẹ ơi!”
“Nhà họ Chu sang nhà họ Thẩm từ hôn rồi kìa!”
“Nhanh nhanh, mẹ mau tới nhà họ cầu thân đi!”
Nó lao tới, kéo ta dậy khỏi chiếc ghế nằm.
Mấy lát dưa leo đang đắp trên mặt ta rơi đầy đất.
“Mau mau mau, lấy hết bạc của con ra đây!”
“Quà thầy và các sư huynh tặng con cũng tìm ra hết đi, nhanh lên mẹ!”
Ta giơ tay vỗ nhẹ một cái lên đầu nó:
“Gấp cái gì mà gấp!”
“Có mẹ đây, con dâu của con chạy không thoát đâu.”
Đi thôi, cùng đi cưới vợ cho con trai nào!
Bạn thấy sao?