18
Lưu Như Diệp thực sự đã phát điên.
Cô ta dùng con dao chém liên tục vào cửa sắt, âm thanh sắc lạnh vang vọng trong đêm, đầy ám ảnh.
Dù tôi đã từng ch,et một lần, tôi cũng không dám liều mạng.
Tôi chỉ biết chờ cảnh sát tới.
Khi tôi đang tự trấn an, cửa phòng bỗng “cạch” một tiếng mở ra.
Tôi đứng sững tại chỗ, đối diện với gương mặt tươi đầy bệnh hoạn của Lưu Như Diệp.
Chỉ có chiếc đèn ngủ nhỏ trên bàn phát sáng, gương mặt ta từ từ hiện rõ, từ bóng tối sang ánh sáng.
Tôi không ngừng lùi lại, ánh sáng từ con dao ta cầm càng nỗi sợ trong tôi dâng lên tột độ.
“Lý Du, mày không giỏi lắm sao? Sao giờ không gì nữa?”
Giọng ta vừa là chất vấn, vừa như đang chơi với con mồi trước khi kết liễu.
Tôi không đủ can đảm để trả lời.
Đúng lúc con dao của ta sắp vung xuống, hai cùng phòng lao ra cứu tôi.
Chúng tôi may mắn tránh thảm kịch, cả ba người đều bị thương nhẹ.
Cảnh sát đến, bắt giữ Lưu Như Diệp.
Đêm đó, chúng tôi phải nằm lại bệnh viện, không tài nào chợp mắt.
Sáng hôm sau, khi đến đồn biên bản, tôi mới biết Lưu Như Diệp có tiền sử mắc bệnh tâm thần.
Cô ta từng chịu cú sốc lớn, mắc chứng hoang tưởng và bệnh ngày càng nặng.
Nghe lời cảnh sát, tôi chỉ thấy nực .
Tôi từng nghĩ pháp luật có thể trừng kẻ tôi ch,et ở kiếp trước.
Nhưng giờ đây, tôi nhận ra mình chẳng thể dựa vào điều gì cả.
19
Những ngày sau đó, đầu óc tôi như lạc vào sương mù.
Tôi tái sinh với khát khao báo thù, dù có hoàn thành đại học, tôi vẫn không thể thực sự hòa nhập hay quên đi mọi chuyện.
Cho đến khi tôi chợt nhận ra mình đang đứng trước bệnh viện tâm thần nơi Lưu Như Diệp đang ở.
Tôi bước vào.
Gia đình ta không quan tâm, bệnh viện cũng tồi tàn.
Thấy đống phân trên sàn, tôi thầm nghĩ thà ch,et còn hơn phải sống ở đây.
Theo hướng dẫn của y tá, tôi gặp lại Lưu Như Diệp.
Cô ta giờ đã bị liệt, ngồi trên xe lăn, vừa tự đẩy xe vừa lẩm bẩm:
“Tôi là sinh viên đại học! Tôi là sinh viên đại học! Tôi là sinh viên đại học!”
Khi xe lăn vừa lăn vài mét, một ông già từ đâu nắm lấy tay cầm, đầy kỳ dị.
Nhìn thấy ông ta, gương mặt Lưu Như Diệp lập tức trở nên hoảng loạn, ta cố đẩy xe đi bất lực.
Khi ta bị đẩy sâu vào hành lang, ánh mắt hoảng loạn của ta vô chạm vào tôi.
“Tôi là sinh viên đại học! Mọi người tôi! Tôi là sinh viên đại học! Mọi người tôi!”
Tiếng hét lặp đi lặp lại vang vọng khắp hành lang, mãi không dứt.
20
Tôi bước ra khỏi bệnh viện tâm thần, những đám mây đen trên trời vừa tan đi.
Một tia nắng chiếu xuống mặt tôi, khiến tôi ngẩng đầu lên .
Cơn mưa hôm qua đã rửa sạch bầu trời, để lại những đám mây trắng bồng bềnh, thật êm dịu.
Tôi chợt cảm thấy lòng mình an ủi.
Lưu Như Diệp sống trong nơi như chắc chắn còn khổ hơn ch,et. Đó chính là sự trừng xứng đáng dành cho ta.
Khi trở về trường, tôi bắt đầu tập trung nghiêm túc vào việc học, hoàn toàn đắm mình trong những điều tốt đẹp mà tôi đã nỗ lực giành .
Con người thường chỉ nhận ra giá trị của mọi thứ sau khi mọi chuyện đã qua.
Một buổi trưa, trưởng phòng tôi rồi đột nhiên :
“Tôi để ý dạo này cậu hay , và dường như trên người cậu có thứ gì đó mà tôi không thể diễn tả .”
Nghe , tôi ngẩn ra một chút, theo phản xạ hỏi lại:
“Gì cơ?”
“Khi cậu mới vào đại học, toàn bộ sự ý của cậu đều đặt lên người Lưu Như Diệp. Có lẽ cậu không nhận ra, tôi thì thấy rất rõ.”
Thấy tôi im lặng, trưởng phòng sợ tôi hiểu lầm nên vội thêm:
“Tôi không cố ý quan sát các cậu đâu, mà vì biểu hiện của các cậu quá rõ ràng thôi. Tiểu Du, cậu có biết mình là ai không?”
Tôi là ai ư? Có lẽ tôi biết.
Lời của trưởng phòng như một hồi chuông lớn vang vọng trong đầu tôi, khiến tôi chợt tỉnh ngộ.
Vì thân phận mồ côi, suốt 18 năm đầu đời, tôi phải chịu đủ loại kỳ thị và lập. Tôi luôn quá để ý đến ánh mắt của người khác.
Rồi khi vừa vào đại học, tôi gặp phải Lưu Như Diệp. Khi ấy, tôi không biết đối mặt thế nào và cuối cùng bị đến mất mạng.
Sau khi tái sinh, tôi luôn nghĩ rằng chỉ cần trả thù ta, tôi mới có thể giải thoát bản thân.
Nhưng đến hôm nay, tôi mới chợt nhận ra rằng…
Chỉ khi buông bỏ quá khứ và hoàn thiện bản thân, tôi mới thực sự giải thoát.
“Hôm nay trời nắng đẹp.”
“Đi dạo nhé?”
“Được.”
(Hoàn)
Bạn thấy sao?