Hoàng hậu nhàn nhạt liếc nàng một cái:
“Ta đã cho ngươi thời gian. Nhưng đến giờ, chẳng có kết quả gì. Ta không thể cứ chờ mãi, lỡ đại sự của hoàng nhi. Đây không chỉ là chuyện của riêng ngươi, là quốc sự.”
Sau yến tiệc, tin Tam hoàng tử phi có thai, Thái tử phi thất lễ, hoàng hậu hạ chỉ ban phong hai trắc phi cho Thái tử, nhanh chóng truyền khắp kinh thành, trở thành trò vui lớn.
Ngày Thái tử nạp trắc phi, toàn bộ quan lại quyền quý trong thành đều đến phủ chúc mừng.
Ta lấy cớ có thai, cùng Nguyên Trạm đều không đến dự.
Ngày hôm sau, nghe tin dữ truyền đến: ngay trong tiệc cưới, Lưu Triêu Triêu đột nhiên ngất xỉu khi hai trắc phi bước vào phủ, sau đó Thái y chẩn đoán có hỉ mạch.
Mọi người vây quanh chúc mừng, Thái tử lại sắc mặt âm trầm, cầm chén trà lạnh dội thẳng vào mặt Lưu Triêu Triêu, rút kiếm kề cổ:
“Nói! Đứa con này là của ai?”
Lưu Triêu Triêu khóc lóc thảm thiết:
“Điện hạ! Đây là cốt nhục của người, sao người có thể vu oan thiếp?”
Nguyên Kỳ lạnh:
“Một tháng qua ta chưa từng bước vào viện ngươi. Ngươi mang thai từ đâu ra?”
Lưu Triêu Triêu mặt trắng bệch, lẩm bẩm:
“Sao lại không có… Rõ ràng ngày mùng năm tháng trước, người sai người đưa ngọt canh, rồi vào phòng thiếp… Suốt một đêm ân ái, thiếp mới có cốt nhục này mà…”
Nguyên Kỳ giận dữ:
“Mùng năm tháng trước ta ở đại doanh Bình Tây ngoài kinh, căn bản không có mặt ở Đông cung!”
Mọi người nhau, đều hiểu, Thái tử bị đội mũ xanh mà cái thai trong bụng Thái tử phi không phải của hắn.
Yến tiệc tan thành tro bụi, Thái tử lập tức nhốt Lưu Triêu Triêu vào ngục, phong tỏa Đông cung, tra xét từng bước.
Kết quả điều tra khiến người người khiếp sợ:
Tiểu thư nhà họ Lý, vừa phong trắc phi, bất mãn vì xuất thân hiển hách, vốn xứng chính phi mà phải xếp sau một con quan thất phẩm như Lưu Triêu Triêu.
Nàng ta hối lộ cung nữ Đông cung, hạ dược vào canh ngọt của Triêu Triêu, rồi gọi một nam tử lạ vào phủ khi Thái tử vắng mặt.
Triêu Triêu bị mê dược, đầu óc mơ hồ, tưởng rằng người đó là Thái tử, nào ngờ bị nhục, có thai mà không hề hay biết.
Dù nàng vô tội, sự thật là đã hoài thai huyết mạch người khác, thanh danh bị hủy hoại, chẳng còn tư cách Thái tử phi.
Ngày hôm sau, chiếu thư phế truất ban xuống, Lưu Triêu Triêu bị giáng thị thiếp. Đồng thời, cũng có thêm một chén “lạc tử thang”.
Thái tử : đợi nàng sảy thai, dưỡng xong thân, sẽ đưa vào Phật đường ăn chay niệm Phật, kết thúc đời mình nơi cửa Phật.
Lưu Triêu Triêu đêm ấy uống thuốc, mất đi thai nhi.
Nhưng sáng hôm sau, trắc phi Lý tiểu thư đột nhiên đau bụng dữ dội, phát hiện bị hạ độc trong trà.
Người hạ độc chính là Lưu Triêu Triêu. Nàng đứng im lặng ngoài cửa, Thái tử chạy vào. Nàng khẽ, giọng run rẩy:
“Điện hạ, thiếp từng nghĩ ngài và thiếp sâu nghĩa nặng, sẽ bên nhau đến bạc đầu.”
“Thế ngài đã thay đổi. Ngài lại thích Giao Giao, chỉ vì nàng không muốn ngài nữa. Rồi ngài lại thích kẻ khác, bởi vì ghét bỏ thân phận thấp kém của thiếp.”
“Sớm biết ngài bạc bẽo như , thiếp thà gả cho người thường còn hơn.”
Nói xong, nàng ngã xuống, khóe môi trào ra máu đen, đã sớm uống độc, chết ngay trước mặt Thái tử.
Lý trắc phi ôm bụng, nắm lấy tay áo Thái tử:
“Điện hạ cứu thiếp, tất cả là theo ý người, thiếp chỉ là người thi hành thôi…”
Thái tử một cước đá nàng văng ra:
“Ta cho phép ngươi tranh sủng, đấu đá, chưa từng cho ngươi đội mũ xanh cho ta! Ngươi đáng chết!”
Lý trắc phi giãy dụa, dần dần mất hơi thở.
Mọi chuyện trong Đông cung không còn giấu .
Hoàng thượng giận dữ, trách mắng Thái tử bất đức, dám toan chính phi của mình.
Tấu chương vạch tội Thái tử chất thành đống trên bàn ngự thư.
Cuối cùng, chiếu thư phế Thái tử hạ xuống.
Thái tử bị phế, giáng Kính vương, lập tức áp giải về phong địa, không có chiếu thì không hồi kinh.
Nguyên Trạm vì tài năng vượt trội, năm đó phụ giúp hoàng thượng xử lý triều vụ, thánh tâm tin cậy.
Quần thần đồng loạt đề cử, hắn là hiền vương, xứng đáng kế thừa đại nghiệp.
Cuối năm, ta hạ sinh con trai cho Nguyên Trạm, cũng là trưởng tôn đầu tiên của Hoàng thượng.
Hoàng thượng đại hỉ, ban tên Cảnh Thịnh cho hoàng tôn.
Năm sau, Nguyên Trạm sắc phong Thái tử, ta lập Thái tử phi.
Ngày ta cùng Nguyên Trạm dọn vào Đông cung, đứng trước cửa cung rộng lớn, ta nhớ đến cảnh kiếp trước mình uất hận chết không nhắm mắt.
Nhưng khi sang Nguyên Trạm đang ôm chặt lấy ta, ta cúi đầu ôm con vào lòng, mỉm , từng bước một bước lên bậc thềm dài, bước vào đời mới, bước vào kết cục ta chọn cho chính mình.
(Hết)
Bạn thấy sao?