Ta như kẻ mộng du bước ra khỏi chùa, ngồi thẫn thờ trên bậc thềm, hồn vía như đã rời khỏi xác.
Đúng lúc Tiểu Đào bố thí xong trở về, đi ngang qua cất tiếng: “Tiểu thư, Lệ Nương – người lần trước gặp ngoài phố – đang đứng chờ trước xe ngựa, muốn gặp người.”
Lệ Nương tuy vận thường y, tóc tai chải chuốt gọn gàng, vừa ta liền rụt rè cúi đầu, một sợi tóc xanh rủ xuống trán, vào lại có chút phong mảnh mai.
“Tạ phu nhân ân đức, thế tử đã ban cho thiếp một căn nhà yên ổn để cư ngụ. Đại ân này, thiếp nguyện trâu ngựa báo đáp cũng không từ.”
Ta đưa tay đè lên lồng ngực đang nhói đau, giọng nhạt tanh: “Đã là thứ thế tử ban tặng, cảm tạ ta gì?”
“Thiếp… thiếp…” Nàng ta nhất thời bị nghẹn lời, sắc mặt trắng bệch.
Ta cũng chẳng muốn dây dưa thêm, chỉ lạnh giọng: “Tránh ra, đừng chắn đường.”
Tay ta rõ ràng chưa dùng chút sức nào, mà nàng ta lại bất ngờ ngã phịch xuống đất.
“Tiện nhân! Nói chuyện với ngươi tử tế mà ngươi dám lên mặt, lại còn tay chân với ta! Ta sẽ với thế tử, bảo người lột da ngươi ra!”
Lệ Nương nhe răng gào lên định nhào tới đánh ta, may mà bị hạ nhân nhanh tay giữ chặt.
“Tát cho nó.” Ta lạnh lùng Lệ Nương.
Tiếng nàng ta khóc lóc van xin khiến không ít người xung quanh dừng chân đứng xem.
“Dừng tay!”
Diệp Hoài Xuyên vội vã chạy tới, đoạt lấy Lệ Nương từ tay hạ nhân, đau lòng ôm lấy khuôn mặt nàng đang sưng đỏ.
“Thế tử… hu hu… nàng ta thật đáng sợ, suýt chút nữa chết thiếp rồi…”
Nghe , sắc mặt Diệp Hoài Xuyên liền trầm xuống, ánh mắt ta tràn đầy tức giận.
“Nàng ta đang dối.” Ta lạnh nhạt mở miệng.
Hắn liếc gương mặt đầy nước mắt của Lệ Nương, giọng mang theo chút trách cứ: “Lệ Nương tâm tính hiền lành, sao lại biết dối?”
7
“Sơn tặc đến rồi! Mau chạy! Mọi người mau chạy!”
Ngay lúc đôi bên còn đang giằng co, đột nhiên có người hét lớn, cả đám đông lập tức náo loạn.
Người người chen lấn, hoảng loạn bỏ chạy, ta bị va phải mà ngã xuống đất.
Diệp Hoài Xuyên vội vàng chạy đến đỡ ta.
Nhưng ánh mắt hắn… lại vẫn không ngừng tìm kiếm bóng hình ai đó trong đám người.
Bước chân đang lao đến gần ta bỗng khựng lại, hắn ta chăm , chỉ trong khoảnh khắc, hắn đã đưa ra lựa chọn.
“Hoan Hoan, nàng đợi ta một chút.”
“Ta phải đảm bảo Lệ Nương bình an, rồi sẽ quay lại.”
Hắn quay người rời đi trong vội vã, mà không hề biết Lệ Nương vẫn luôn ở ngay sau lưng hắn.
Khi nàng ta đi ngang qua bất ngờ quay đầu lại, nở một nụ đầy khiêu khích về phía ta.
Ngay sau đó, nàng ta rút trâm cài đầu, bất ngờ đâm thẳng vào mông ngựa.
Con ngựa hoảng loạn hí dài một tiếng, phẫn nộ giẫm móng xuống.
Móng sắt nặng nề nện thẳng lên người ta.
“Tiểu thư!” – Tiểu Đào kinh hô một tiếng, vừa lao tới vừa hét về phía bóng lưng Diệp Hoài Xuyên đang khuất dần trong đám người: “Thế tử! Tiểu thư nhà ta bị thương rồi!”
Nghe thấy , bóng lưng nam nhân kia thoáng khựng lại một chút, rồi lại dứt khoát rời đi không quay đầu.
Phía trước bắt đầu có người bị giẫm đạp, chen lấn nhau ngã xuống, từng tiếng rên rỉ vang lên liên hồi.
Ta cũng không tránh khỏi, bị xô ngã xuống đất, thân thể bị đè ép đến không còn kẽ thở.
Không khí trong ngực như bị rút sạch, ta cố gắng đẩy người đang đè lên ta ra, xương chân bị vó ngựa giẫm gãy khiến cơn đau nhói đến tận óc.
Tiểu Đào đã bị đẩy đi đâu mất, ta không thể đứng dậy, chỉ có thể dùng hai tay cố bò về phía trước.
Không ngừng có người giẫm lên người ta mà chạy, có kẻ vấp phải ta ngã xuống, nặng nề đè lên thân thể vốn đã trọng thương của ta.
Ngay lúc ta nghĩ mình sẽ phải chết ở nơi hỗn loạn này…
Thân thể chợt nhẹ bẫng, có người túm ta nhấc bổng lên, đặt sau lưng một con ngựa.
Phía trên đầu vang lên một giọng ngang ngược, mang theo ý khinh bạc: “Vị hôn phu của ngươi sớm ôm tiểu mỹ nhân khác về phủ rồi. Nhìn ngươi xinh đẹp thế này, không bằng theo gia gia ta về núi, áp trại phu nhân thế nào?”
8
Ta… bị sơn tặc bắt đi.
Sau một quãng đường xóc nảy liên tục, đến khi đã rời kinh thành hơn trăm dặm, bọn họ mới dừng lại.
Kẻ trói ta ôm ta đặt xuống dưới gốc cây, dùng áo choàng phủ lên người ta.
Tầm mắt bị che khuất, ta chỉ nghe thấy tiếng kiếm xuyên qua da thịt, sau đó là giọng nam trầm lạnh, không mang chút cảm: “Ta đã , không dân lành.”
“Đại đương gia, là… là Nhị đương gia bày kế, xin tha mạng…”
“Đại ca, đệ chỉ không ưa đám quyền quý trong kinh thành mặc gấm vóc, kiêu căng đời bằng nửa con mắt thôi mà. Đệ đâu có ai, chỉ cướp chút vàng bạc thôi…”
“Còn dám cãi lý?”
Lẽ nào… đây là một đám sơn tặc chuyên cướp của người giàu giúp kẻ nghèo?
Một lúc lâu sau, người kia nhẹ nhàng bế ta đặt lên giường, tháo áo choàng che trên người ta xuống.
Ánh nến chập chờn lay , gió núi nhẹ thổi qua khe cửa, một gương mặt tuấn mỹ không tì vết hiện ra ngay trước mắt.
Nam nhân ấy ánh mắt như sao lạnh, ta mang theo khí thế xâm lược mạnh mẽ, khiến người ta không rét mà run.
“Một tiểu nương tử xinh đẹp biết bao.”
“Cho ngươi hai con đường – hoặc uyên ương sống với gia gia, hoặc uyên ương chết, tự ngươi chọn.”
“Đại đương gia chắc sẽ không muốn cưới một nương què chân tân nương chứ?” – Ta nghiến răng , trong lòng thầm rủa một tràng bọn sơn tặc này.
Nếu không phải vì chúng loạn, ta nào đến nỗi rơi vào bước đường như hôm nay?
“Đại phu đang trên đường tới. Ngươi chỉ cần trả lời ta trước.” – Hắn không chịu buông tha, đưa tay nâng cằm ta lên, buộc ta phải đối diện với hắn.
Không thể không thừa nhận, với dung mạo thế này mà đi sơn tặc, thật sự… quá phí.
“Nói đi.” – Hắn lắc nhẹ đầu ta, ánh mắt bức người.
“Ta muốn sống.” – Ta cố nén đau, buông ra bốn chữ.
Chương 6 tiếp :
Bạn thấy sao?