2
Không lâu sau, trong buổi yến tiệc đầu xuân ta lại gặp Diệp Hoài Xuyên.
Hắn đứng bên hồ sen, một thân bạch y, tay cầm quạt xếp, thưởng hoa thơ.
Từng cử chỉ, từng ánh mắt đều mang theo phong tư phong nhã của “Đệ nhất tài tử Giang Nam”.
Một câu: “Phù dung há sánh dung nhan mỹ nhân, gió thổi lầu ngọc, châu ngọc cũng ướp hương.”
Lập tức khiến bao thiếu nữ xung quanh đỏ mặt thẹn thùng.
Kiếp trước, ta cũng từng vì dáng vẻ ấy mà vừa gặp đã tâm, ngày đêm tương tư, thao thức khó ngủ.
Nhưng kiếp này, ta lập tức xoay người, kéo tay nha hoàn Tiểu Đào bước nhanh rời khỏi yến tiệc.
Không muốn cùng hắn vướng chút dây dưa nào.
Nào ngờ, Diệp Hoài Xuyên lại giữa muôn người thoáng chốc nhận ra ta, còn nhanh hơn ta một bước, chặn ngay trước mặt.
Đôi mắt đào hoa kia ta không rời, như thể xuyên thấu cả đáy lòng.
“Hoan Hoan, nàng vội vã thế là muốn đi đâu? Nàng có biết không… ta đã đợi nàng ở nơi này tròn một tháng rồi…”
Đợi ta?
Kiếp này ta và hắn chưa từng gặp mặt, sao hắn lại dùng ngữ điệu quen thuộc ấy mà ra những lời như ?
Ta khẽ chau mày, ngẩng đầu lên kỹ hắn.
Làm phu thê với hắn suốt ba năm, ánh mắt chân thành trong mắt hắn ta tuyệt không phải giả dối.
Nhưng ta cũng không muốn truy xét thêm gì về cử chỉ kỳ lạ của hắn hôm nay, liền giơ tay đẩy hắn ra, tiếp tục bước đi.
Nào ngờ lại một lần nữa bị Diệp Hoài Xuyên cố chấp giữ lấy cánh tay.
Chuyện kiếp trước hắn cùng tiểu thiếp ân ái chẳng nghi ngờ, ta chết thảm, lập tức khiến lửa giận trong lòng ta bùng lên.
Hắn lấy tư cách gì… lại dám đối với ta như thế thêm lần nữa?
Ta dồn hết sức lực, tát hắn một cái thật mạnh.
“Từ đâu chui ra cái đồ háo sắc này, mặt mũi đâu mà dám càn?!”
Mưa xuân lất phất rơi, dập tắt tia vui mừng vừa bừng lên trong mắt hắn.
Nhìn rõ dấu tay in hằn trên gương mặt hắn, lòng ta lại cảm thấy thoáng chút dễ chịu.
Diệp Hoài Xuyên sờ lên má bên bị ta tát lệch đi, khẽ thở ra một hơi nhẹ nhõm, lẩm bẩm như với chính mình.
“Là ta sơ suất… nay Hoan Hoan và ta mới chỉ gặp mặt lần đầu, trách ta, trách ta…”
Hắn cung kính hướng ta khom người lễ, thần sắc trang nghiêm, giọng ôn hòa trầm tĩnh.
“Tại hạ nhận nhầm người, mạo phạm nương, xin thứ lỗi.”
“Nếu nương không chê, tại hạ nguyện lấy một bức họa tỏ lòng tạ lỗi.”
Nói rồi, hắn khom người lấy từ thư hạp ra một cuộn tranh, hai tay dâng lên.
Thuở trước, ta từng nhất dáng vẻ quân tử đoan nghiêm của hắn như thế này.
Không kiêu căng, chẳng luồn cúi, khí cốt thanh cao, một thân bạch y vẫn không giấu phong hoa tuyệt thế.
Kiếp trước, ta và hắn cũng chính là nhờ tranh mà kết duyên.
Thư phòng của hắn treo đầy chân dung ta vẽ.
Những chuyện sinh hoạt thường nhật đối với ta vốn chẳng đáng nhắc đến, qua tay hắn lại trở thành nét vẽ dịu dàng lưu giữ trên giấy.
Dù là đêm phòng chong nến cắt hồng, hay lúc vây lò nấu trà, nghỉ trưa trong ánh nắng nhàn nhạt, hoặc nghịch nước bên sông, hắn đều dùng ánh mắt ôn nhu vẽ nên từng nét mày nét mắt của ta.
Về sau, những bức họa ấy bị tiểu thiếp coi là trò vui, lần lượt ném vào lò thiêu rụi.
Diệp Hoài Xuyên chỉ nhíu mày, lạnh giọng quở trách ta: “Đồ cũ năm xưa, thiêu thì cứ thiêu, có gì đáng tiếc?”
Kể từ hôm đó, trên tường thư phòng lại treo lên một bức mỹ nhân đồ mới.
Chỉ là người trong tranh… đã không còn là ta, mà là tiểu thiếp mới vào cửa của hắn.
Những chuyện cũ ấy, nghĩ lại vẫn đau tận tim gan.
Kiếp này gặp lại, trong lòng ta chỉ còn sót lại đầy rẫy hận thù.
“Phi! Tên háo sắc kia, ban nãy dám nắm tay tiểu thư nhà ta, giờ lại mượn tranh để tiếp cận, cái đồ mặt dày vô sỉ, cút ngay cho khuất mắt!”
Tiểu Đào – nha hoàn ta ngầm ra hiệu – liền rút cây chày cán bột giấu trong tay áo ra, vừa mắng vừa đánh túi bụi lên người Diệp Hoài Xuyên.
“Tiểu Đào, ta là phu quân của tiểu thư nhà ngươi mà!”
Diệp Hoài Xuyên vừa né vừa giải thích.
“Ngươi đúng là đồ khốn bị sét đánh chết không oan! Tiểu thư nhà ta còn chưa xuất giá, ngươi năng bậy bạ gì đó!”
Tiểu Đào mặt đỏ bừng vì giận, từng quyền từng cước đều không chút lưu .
Thấy đánh cũng đủ rồi, ta mới đưa tay ngăn lại.
“Công tử xin cẩn ngôn. Ta và công tử không quen không biết, xin đừng tổn danh tiết của ta.”
“Hoan Hoan, nàng thật sự không nhớ ta sao?”
Diệp Hoài Xuyên ta đầy phức tạp, thấy vẻ mặt ta mờ mịt như chẳng hiểu gì, lúc này mới khẽ thở phào, mỉm nhẹ nhõm.
“Không sao. Kiếp này chúng ta còn nhiều thời gian.”
Nhưng Diệp Hoài Xuyên, kiếp này ta chẳng muốn cùng ngươi có bất kỳ tương lai nào nữa.
Ngay khi hắn nhiều lần thân mật gọi ta “Hoan Hoan”, nắm lấy tay ta đầy thân quen, ta đã hiểu – Diệp Hoài Xuyên cũng trọng sinh rồi.
Kiếp này ta không muốn vướng vào vòng xoáy cùng hắn, dứt khoát vờ như không quen biết.
Bạn thấy sao?