14
Tôi xô cửa xông vào phòng.
Cảnh tượng bên trong khiến tôi chết lặng.
Cả căn phòng bao ngập tràn mùi máu tanh, trên sàn là từng vệt máu đỏ tươi trải dài đến đáng sợ.
Áo sơ mi trắng của Kỷ Vũ Huyên đã bị máu nhuộm đỏ như máu tươi.
Nghe thấy tiếng tôi, mảnh thủy tinh trong tay Kỷ Vũ Huyên rơi “choang” xuống đất.
“Vũ Đồng… Vũ Đồng…” Trước khi tôi đẩy cửa vào, tôi đã nghe không ngừng gọi tên mình.
Tôi vội quỳ xuống, đỡ lấy .
“Anh ơi, em đây… em ở đây rồi…”
Đôi mắt đỏ rực của Kỷ Vũ Huyên dần trở nên dịu lại. “Vũ Đồng… em không sao chứ?”
Anh trông như thể đã mất nửa cái mạng, mà vẫn chỉ lo cho tôi có bị sao không.
“Anh ơi, Đồng Đồng ở đây, em không sao hết.”
Tôi đưa tay ra, định ôm vào lòng. Nhưng Kỷ Vũ Huyên lại đẩy tôi ra, từ chối cái ôm của tôi.
“Đừng… đừng chạm vào .”
“Anh… là em mà, Vũ Đồng đây mà.”
“Đừng lại gần… để gọi tên em là đủ rồi.”
Giọng gần như là cầu xin. Vết thương trên tay vẫn không ngừng chảy máu.
“Anh ơi… em đưa đến bệnh viện không?”
“Xin lỗi… xin lỗi… em đừng lo cho nữa…”
Tôi không hiểu vì sao lại như .
Dù cho thực sự có xảy ra chuyện gì với Dư Kiến Kiến, cũng là vì bị bỏ thuốc.
Tôi không thể trách .
Dòng bình luận nhanh chóng hiện lên:
【Nữ chính đừng hiểu lầm nha, trai với Dư Kiến Kiến thật sự không có gì cả!】
【Anh ấy đang trách bản thân vì đã không tin em, đang tự dằn vặt đấy.】
【Cún con tan vỡ đang tự trừng mình, hu hu đau lòng quá!】
Tôi cánh tay Kỷ Vũ Huyên, nơi đó đầy rẫy những vết máu mảnh dài ken dày.
Không kiềm , nước mắt lại trào ra.
Mọi thứ như quay lại ngày tôi nhận tin trai mình tự sát trong trại giam.
“Anh bảo em đừng lo cho … Vậy còn định lo cho Đồng Đồng nữa không?”
“Anh…”
“Nếu không yên tâm để Đồng Đồng một mình, thì đi bệnh viện với em, không?”
Cuối cùng, tôi cũng đưa Kỷ Vũ Huyên đến bệnh viện. Cả một đêm rối ren trôi qua,
trạng thái và cảm của cũng dần ổn định.
Y tá đang băng bó cho , cánh tay quấn kín trong lớp gạc dày. Thế ,
máu vẫn rịn ra thành từng giọt thấm qua lớp vải trắng.
Tôi siết chặt lòng bàn tay, cố nén nước mắt, rồi chạy ra ngoài hành lang nhận một cuộc điện thoại.
Vừa dứt máy chưa bao lâu, y tá hớt hải chạy ra tìm tôi.
“Bệnh nhân có chút kích , cứ liên tục hỏi chị đang ở đâu.”
Tôi cúp máy, lau nước mắt, rồi quay lại phòng bệnh.
Kỷ Vũ Huyên trừng trừng tôi với đôi mắt đỏ hoe. Chúng tôi cứ thế lặng lẽ nhau từ xa, không ai lời nào.
Một lúc lâu sau, mới lên tiếng: “Anh không sao nữa rồi. Em về đi.”
“Y tá đang tìm em.” “Không có… Anh chỉ hỏi ấy xem em đã về chưa thôi.”
“Kỷ Vũ Huyên, không còn gì muốn với em sao?”
“Xin lỗi… xin lỗi…”
“Anh biết rõ, đó không phải là điều em muốn nghe!”
Tôi lao tới, hôn lên môi .
Một vị mặn chát dâng lên ở khóe miệng. Không rõ là nước mắt của tôi… hay của Kỷ Vũ Huyên.
Từng giọt chảy chầm chậm, lướt qua khóe môi, len vào miệng.
Anh đẩy tôi ra, quay đầu đi, nhỏ: “Vũ Đồng… xin lỗi.”
15
Tôi từng nghĩ buổi tiệc sinh nhật của Kỷ Vũ Huyên sẽ là bước ngoặt trong mối quan hệ giữa chúng tôi.
Nhưng không ngờ, sau ngày hôm đó,
tất cả lại quay về đúng giới hạn của em thông thường.
Tôi không còn ngày đêm kề bên nữa. Chỉ tranh thủ sau giờ học cùng bè ghé thăm một lúc.
Thậm chí tôi còn nghĩ— có phải vì trước đây tôi đã tổn thương quá nhiều, nên bây giờ tôi không còn xứng đáng để ở bên nữa.
Dòng bình luận nhanh chóng lướt qua:
【Nam chính cũng cảm thấy mình không xứng đáng nữ chính vì từng không tin ấy.】
【Hai trái khổ qua tội nghiệp, ai cũng nghĩ mình không xứng với người kia.】
【Tất cả là lỗi của đôi tra nam tiện nữ xen ngang, suýt nữa hai người kia đã tỏ với nhau rồi!】
Trong lúc mọi người đang chửi rủa Dư Kiến Kiến và Tần Tư Viễn, thì Tần Tư Viễn lại bất ngờ xuất hiện ở bãi đỗ xe bệnh viện.
Anh ta mặc một chiếc áo khoác màu tối, dựa vào cột đèn, gương mặt tiều tụy, như già đi cả chục tuổi.
“Vũ Đồng, cuối cùng cũng tìm em rồi, mình chuyện chút đi.”
“Anh tìm tôi gì? Không phải nên đi tìm Dư Kiến Kiến sao? Tôi vừa thấy ta đi cùng một thiếu gia nhà giàu ở tiệm sửa xe đấy.”
Vì Kỷ Vũ Huyên không bắt máy, bên gara đành gọi cho tôi. Tôi đến lấy xe thì cờ thấy cảnh Dư Kiến Kiến bên một tên thiếu gia khác.
Tần Tư Viễn đột nhiên nắm lấy vạt áo tôi, giọng thì thầm đầy ấm ức: “Vũ Đồng, đến là để tìm em… Giữa và Dư Kiến Kiến không còn gì nữa. Người duy nhất, luôn luôn là em.”
Chỉ một câu ấy thôi, một dự cảm chẳng lành lập tức dâng lên trong lòng tôi.
Dòng bình luận rực lên: 【Khốn kiếp! Tra nam này cũng trọng sinh luôn rồi à?!】
Tần Tư Viễn lấy ra một chiếc hộp nhẫn từ trong túi. Bên trong là một cặp nhẫn cưới.
“Vũ Đồng, mang theo cặp nhẫn cưới của chúng ta. Từ đầu đến cuối, người luôn luôn là em. Về với không? Lần này sẽ không phụ em nữa.”
Anh ta đeo nhẫn nam vào tay mình, rồi nắm chặt lấy tay tôi.
Hắn định đeo chiếc nhẫn nữ vào ngón áp út của tôi. Tôi từng ngón, từng ngón một gỡ tay hắn ra, Lùi lại vài bước, giật áo mình ra khỏi tay hắn.
“Tần Tư Viễn, giữa tôi và bây giờ không còn bất kỳ quan hệ gì nữa. Tôi cũng sẽ không quay về với .”
Sắc mặt Tần Tư Viễn chợt biến đổi. Hai tay siết chặt thành nắm , các đốt ngón tay phát ra tiếng răng rắc.
“Là vì Kỷ Vũ Huyên sao? Cô thực sự đã ta rồi à?”
“Đúng. Tôi ấy. Tôi muốn cùng ấy lại cuộc đời.”
Bạn thấy sao?