Khi dọn dẹp di vật của trai, Tôi phát hiện ra cuốn nhật ký của ấy.
Trang cuối cùng viết rằng: 【Kiếp sau, tôi không muốn trai của Kỷ Vũ Đồng nữa.】
Tôi sững người. Quả nhiên, đến lúc chết vẫn còn hận tôi.
Nếu không phải tôi khăng khăng đòi gả cho Tần Tư Viễn, rước sói vào nhà,
Nhà họ Kỷ cũng sẽ không sản, trai tôi cũng không phải ngồi tù.
Lúc đó, trên cuốn nhật ký bỗng hiện lên một dòng chữ bay lơ lửng như bình luận:
【Cô không nghĩ rằng “không muốn trai ” là vì hận đấy chứ?】
【Lật ngược vài trang trước xem thử đi.】
Tôi giở về đoạn viết thời đại học.
Anh viết: 【Thích chính em mình, đúng là cầm thú.】
Nước mắt tôi lập tức trào ra khỏi khóe mắt.
Dòng bình luận lại hiện lên:【Chúng tôi đã đủ một ngàn lượt thích rồi! Có thể giúp quay về thời đại học!】
【Nhanh lên! Anh sắp gặp tai nạn rồi!】
Tôi quay đầu lại, đụng phải Tần Tư Viễn vừa mới về đến nhà.
Dòng bình luận bay qua 【Quay về đại học nhớ dạy dỗ tên cặn bã này một trận nhé!】
1
Tần Tư Viễn vừa về đến nhà, mùi rượu nồng nặc, hắn nham hiểm túm lấy tôi.
“Nghe Kỷ Vũ Huyên chết rồi, tôi cố quay về xem bộ dạng thảm của .”
Hắn nheo mắt tôi, Nhưng lại không thấy biểu cảm mà hắn mong muốn trên mặt tôi.
Hắn nhíu mày, “Cô định đi đâu? Trong ngực giấu gì đấy?”
Tôi lau nước mắt, lạnh lùng : “Đi tìm tôi.”
Tần Tư Viễn khựng lại, hơi nới tay.
Tôi lập tức đẩy mạnh hắn ra.
Dựa theo chỉ dẫn từ dòng bình luận, Tôi tìm đến một trường đua xe.
Nơi này tôi không lạ gì, Năm đó tôi từng đua xe ở đây rồi bị tai nạn.
Tôi chờ rất lâu dưới cái nắng chói chang. Nắng gắt khiến mắt tôi tối sầm lại, ngất lịm trên nền đất.
Lúc mở mắt ra, tôi thấy một bóng người quen thuộc đi ngang. Nước mắt tôi lập tức tuôn rơi.
Tôi loạng choạng đứng dậy, chạy đến gọi người đang quay lưng kia. “Anh… thật sự là sao? Anh quay lại em một cái đi.”
Tôi thật sự đã quay về thời đại học.
Kỷ Vũ Huyên quay lưng lại với tôi, giọng lạnh nhạt:
“Sao thế? Lại tới tìm tôi tính sổ vì Tần Tư Viễn à?”
Tôi khựng lại. Suốt bốn năm đại học, tôi và trai vì Tần Tư Viễn mà cãi nhau không biết bao nhiêu lần.
Tôi thậm chí còn đập hỏng máy tính của . Khiến mô hình tham gia cuộc thi toàn quốc của tan thành mây khói.
Anh không tin tôi, cũng là điều dễ hiểu.
“Không phải… Em đến là vì .”
“Anh ơi, em xin lỗi… là em . Em sẽ không thích Tần Tư Viễn nữa đâu. Em nghe lời , sẽ không bám lấy ta nữa.”
Bóng lưng của Kỷ Vũ Huyên khựng lại. “Em lại đang diễn trò gì nữa đây, Kỷ Vũ Đồng?”
Nghe thì như đang mỉa mai, Nhưng nếu để ý kỹ, Sẽ nhận ra giọng khẽ run lên.
Dòng bình luận hiện ra: 【Nũng nịu chút đi, em quay đầu là bờ, trai vui lắm mà không chịu đấy.】
“Anh ơi, Đồng Đồng đến rủ đi ăn cơm nè.”
Cuối cùng cũng quay đầu lại, Nhưng đứng sững tại chỗ. “Sao em lại ăn mặc thế kia? Nhìn chẳng giống sinh viên đại học gì cả.”
Tôi nắm lấy tay áo . “Anh ơi, em muốn đi ăn ở quán ven trường cấp ba mình ấy.
Ăn xong đi mua đồ với em không?”
Kỷ Vũ Huyên mím môi thành một đường thẳng, lạnh lùng hất tay tôi ra. “Lại định bỏ thuốc vào đồ ăn rồi khiến phải nhập viện à?”
2
Tôi chết lặng. Thì ra ngoài việc hỏng máy tính của , Tôi còn từng ra chuyện khốn nạn đến thế.
“Anh ơi, em không phải…”
“Không phải cái gì mà không phải! Em còn muốn Vũ Huyên vào viện nữa à!”
Tôi còn chưa hết câu thì bị người khác chen ngang.
Dư Kiến Kiến bước đến, tát mạnh tay tôi ra. “Chuyện của tôi và tôi, không liên quan gì đến .”
“Tôi là của Vũ Huyên, sao lại không liên quan?
Còn , chẳng qua chỉ là con nuôi nhà họ Kỷ, suốt ngày chống đối với ấy.
Anh ấy nhịn thì tôi không cần phải nhịn.”
Dòng bình luận lại xuất hiện:
【Con nữ phụ ác độc này kiêu căng cái gì chứ, nam chính chẳng qua là do ta chăm sóc lúc nằm viện, nên mềm lòng không đuổi đi thôi, tự tưởng mình là luôn à?】
【Trước đây nữ chính cũng hiểu nhầm như đấy. Cứ tưởng cả trai và Tần Tư Viễn đều thích Dư Kiến Kiến, nên mới nghĩ trai ghét mình.】
Ánh mắt Kỷ Vũ Huyên trở nên âm trầm.
Anh chằm chằm vào mu bàn tay tôi bị đánh đỏ.
Nhưng cuối cùng vẫn không lời nào.
Giữa lúc không khí trở nên trầm lặng, Tiếng cơ gầm rú vang lên.
Một gã đàn ông tóc nhuộm trắng đi đến, Tay khoác hai , mỗi bên một người.
“Yo, thiếu gia nhà họ Kỷ hôm nay cũng dẫn hai đến à?
Tôi rồi mà, phải như mới đúng chứ.
Đường đường là người thừa kế nhà họ Kỷ, suốt ngày thi thố mô hình các kiểu, gì cho cực.
Còn suốt ngày chạy theo con nuôi của nhà mình, mà người ta có thèm để mắt tới cậu đâu, chi cho khổ …”
Kỷ Vũ Huyên quát lớn: “Câm miệng! Đừng có bậy về em tôi!”
Gã tóc trắng liếc tôi: “Hóa ra đây là em à?
Thiếu gia họ Kỷ cũng giỏi đấy chứ. Nhanh tay thật. Câu kia sao nhỉ? Đàn ông mà không hư, phụ nữ chẳng .”
“Tôi bảo cậu câm miệng!!”
Các ngón tay của Kỷ Vũ Huyên buông thõng bên người khẽ siết lại, các khớp tay trắng bệch.
Tên tóc trắng nhún vai, như chẳng có gì quan trọng: “Không nữa, không nữa. Nhưng còn đua không?”
Kỷ Vũ Huyên lấy lại bình tĩnh, đáp: “Tất nhiên là đua. Theo luật cũ.”
Lúc này tôi mới sực tỉnh. Đây đâu phải lần đầu ấy đua xe.
Sau nhiều lần tôi hỏng các dự án thi đấu của , Anh đã không còn là chàng học bá nho nhã ngày xưa, Mà biến thành một học sinh cá biệt suốt ngày trốn học.
“Không đua nữa.”
Tôi kéo tay Kỷ Vũ Huyên xuống. “Anh ơi, em vẫn đang đói đây này. Cái quán vỉa hè bên trường cấp ba sắp chuyển đi rồi. Mình đi ăn thêm một lần nữa không?”
Anh khẽ , nụ mang theo cay đắng.
“Một tuần trước, em cũng cố nài đi ăn như . Kết quả là phải vào viện rửa ruột, lỡ mất vòng chung kết tranh biện.
Kỷ Vũ Đồng, sẽ không tin em nữa đâu.”
Bạn thấy sao?