Ta cùng Tạ Trạm — Thế tử nhà họ Tạ, đều đồng thời trọng sinh.
Đời trước, ta và chàng là đôi thần tiên quyến lữ vang danh khắp kinh thành.
Chàng tài mạo song toàn, ta dung nhan khuynh quốc, phu thê hòa thuận, cầm sắt hòa ca.
Một đời ấy, là viên mãn cũng chẳng ngoa:
Phu quân đối với ta kính trọng có thừa,
Trưởng tử quyền cao chức trọng, Ái nữ nhập cung Hậu.
Ta Hoàng thượng sắc phong Nhất phẩm cáo mệnh phu nhân, vinh hoa phú quý hưởng tận cả đời.
Thế đời này trọng sinh trở lại,Tạ Trạm vẫn là vị công tử đệ nhất thiên hạ, dung mạo như ngọc, khí chất thanh lãnh như trăng sáng treo cao.
Chỉ khác, ta đã không còn ôm mộng hái trăng nơi trời cao,
không còn tận tâm lấy lòng chàng, càng không còn si tâm dụ dỗ chàng.
Ta và Tạ Trạm kiếp này, chi bằng không gặp lại.
Từ đây, sơn thủy cách ngăn, mỗi người một phương trời.
1
Đời trước, mối nhân duyên giữa ta và Tạ Trạm, kỳ thực là do ta từng bước mưu cầu mà thành.
Di mẫu ta là kế thất của phủ Quốc công.
Sau khi mẫu thân mất sớm, bà liền đón ta vào phủ, tự mình nuôi dạy.
Bà không có con cái, đối với ta lại thương chẳng khác gì con ruột.
Bọn hạ nhân trong phủ ngoài mặt cung kính, sau lưng lại châm chọc gièm pha:
“Thứ thân thích nghèo khổ gì cũng đưa vào Quốc công phủ để kiếm chác. Con nhà buôn thì có ra gì!”
Di mẫu vốn là người hiền lành nhu nhược, gả vào phủ hầu đã hơn mười năm vẫn chẳng khác nào cỏ dại trôi sông, không rễ không gốc.
Chẳng nắm quyền nội trạch, cũng chẳng ai che chở, gặp chuyện liền trốn đi âm thầm rơi lệ.
Còn ta và di mẫu, tính vốn trái ngược.
Ta từ nhỏ đã hiếu thắng, cái gì muốn là phải giành, chẳng bao giờ chịu thua thiệt.
Ngay từ cái đầu tiên khi trông thấy Tạ Trạm, nhịp tim rối loạn của ta đã lên một điều — ta muốn có chàng.
Nhưng Tạ Trạm là ai chứ?
Chàng là trưởng tử đích tôn của phủ Quốc công, là bậc công tử phong hoa tuyệt đại, tư chất như ngọc, tu dưỡng như lan, thanh lãnh nhã nhặn, cốt cách như trăng sáng trên cao.
Là thiên hạ đệ nhất công tử danh xứng với thực.
Còn ta, chỉ là một nương xuất thân từ thương hộ, mồ côi đơn chiếc — sao xứng chen chân vào thế giới của chàng?
Quý nữ thượng kinh chê ta không biết xấu hổ, vọng tưởng viển vông.
Người người đều ta không xứng.
Nhưng ta — ta cứ nhất quyết muốn có chàng.
Và cuối cùng, Tạ Trạm cũng cưới ta.
Một lần nọ, tại yến tiệc trong phủ, chàng bị kẻ gian hãm , trúng dược như hổ lang phát tác.
Ta tự tiến cử, hiến thân giải độc cho chàng.
Đêm hôm ấy, chàng dịu dàng đến cực điểm.
Dẫu bị thuốc hành hạ, chàng vẫn gắng sức nhẫn nại kiềm chế, từng chút, từng chút một, bên tai thì thầm, cử chỉ ôn hòa, lấy cảm nhận của ta trọng, không hề vượt quá giới hạn.
Khi ta đau đến bật khóc, đôi mắt Tạ Trạm đỏ rực như máu, chàng cố nhẫn nhịn mà khép hờ mi mắt, mà vẫn có thể ép bản thân dừng lại.
“Đừng khóc, đừng khóc…”
Chàng dịu dàng hôn đi nước mắt trên má ta, nhẹ nhàng mà tha thiết.
Ta gần như đắm chìm trong cơn sóng xa lạ mà Tạ Trạm mang đến.
Sau khi hoan lạc qua đi, Tạ Trạm rốt cuộc cũng hồi tỉnh.
Khi thấy thân thể đầy dấu vết của ta, chàng bỗng sững lại, lập tức quay người đi.
“Đã hoen ố thanh danh biểu muội, việc này ta nhất định sẽ chịu trách nhiệm, ngày mai sẽ phái người đến phủ họ Giang cầu thân.”
Chàng là bậc quân tử.
Sự đã rồi, chàng buộc phải cưới ta.
2
Sau khi thành thân, Tạ Trạm vẫn lạnh nhạt nghiêm trang như xưa.
Phu quân mà ta có , chỉ như một thân xác tạc từ băng tuyết.
Sự đối đãi của chàng đối với ta — mãi mãi là lạnh lùng, xa cách, nhàn nhạt và lặng lẽ.
Không sao cả.
Núi không tìm ta, thì ta sẽ tìm đến núi.
Dưới sự kiên trì không ngừng của ta, giữa ta và Tạ Trạm dần dần cũng có vài phần dáng vẻ của đôi thần tiên quyến lữ.
Tỉ như mỗi khi ta gảy khúc đàn, chàng sẽ dùng tiếng sáo hòa theo.
Lại tỉ như mỗi khi cùng chàng đối cờ, chàng cũng sẽ bao dung để ta hết lần này đến lần khác đòi đi lại nước cũ.
Tạ Trạm không nạp thiếp, cũng chẳng thu nhận mỹ tỳ.
Người người đều ngưỡng mộ số mệnh tốt đẹp của ta, rằng ta đã gả cho nam tử tốt nhất thiên hạ, đối với thê tử một lòng một dạ sâu nặng.
Mỗi lần nghe thấy những lời ấy, ta cũng chỉ mỉm khẽ khàng.
Nhìn lại một đời của ta — không những toại nguyện gả cho Tạ Trạm, nuôi dạy một đôi hài tử xuất chúng hơn người, mà còn Hoàng thượng phong Nhất phẩm cáo mệnh phu nhân, vinh hoa phú quý hưởng tận cả đời.
Dường như, cuộc đời ta đã tròn đầy viên mãn.
Cho đến khi lâm chung.
Ta vào đôi mắt của Tạ Trạm — vẫn bình lặng như thuở ban đầu, suốt mấy chục năm chưa từng gợn sóng.
Không hiểu ma xui quỷ khiến thế nào, ta lại buột miệng hỏi:
“Tạ Trạm, chàng từng có một khắc nào, thật lòng vui thích ta chăng?”
Tạ Trạm trầm mặc không đáp.
Ta khẽ , rồi nhắm mắt lại.
Khoảnh khắc cận kề sinh tử, dường như ta lại trở về đêm tân hôn năm ấy của chúng ta.
Tạ Trạm mãi vẫn chưa quay về.
Ta bèn tự mình vén khăn voan, một đường đi tìm, cuối cùng tới thư phòng thì thấy Tạ Trạm đang say khướt.
Chàng gục trên án thư, mày hơi nhíu lại, đôi má ửng hồng, lông mi khẽ run, trên người toát ra một vẻ mong manh dễ vỡ.
Trên bàn có đặt một bức họa — “Hải Đường Xuân Thụy Mỹ Nhân Đồ”.
Mực còn chưa khô, hiển nhiên là vừa vẽ xong.
Tuy họa chỉ là bóng lưng, ta vừa liền nhận ra ngay.
Đó là thiên kim phủ Tể tướng, người đã định Thái tử phi — Thẩm Vân Lê.
Ánh trăng trong vắt rọi qua song cửa, chiếu lên bức họa mới ấy, từng nét từng đường đều thấm đượm ý.
Ta nén lại mọi cảm cuồn cuộn trong lòng, lặng lẽ quay người rời khỏi thư phòng.
Chỉ xem như bản thân chưa từng bước qua nơi ấy, cũng chưa từng gặp qua người ấy.
Thuở đó, ta còn trẻ, máu nóng bốc cao, không đập đầu vào tường thì quyết chẳng chịu quay đầu.
Nếu có kiếp sau, ta nhất định sẽ sống theo một cách khác.
Không còn si tâm vọng tưởng, kẻ mộng hái trăng trên trời.
Không còn phí tâm tư lấy lòng Tạ Trạm.
Không còn mê muội mà đi quyến rũ chàng.
Ta và Tạ Trạm kiếp sau nên là không gặp, từ đó sơn thủy chẳng hề tương phùng.
Bạn thấy sao?