04
Nằm trong khách sạn một ngày, đứng dậy vẫn đau nhức khắp người.
Tôi không khỏi thầm mắng Tần Phong.
Đổi tên thành Tần Mặc luôn đi, rõ ràng là một ông già ba mươi tuổi rồi, mà cứ như một thanh niên chưa từng biết mùi đời, suýt nữa tôi chết ngạt.
Cố gắng hết sức về đến nhà, Giang Diện vừa thấy tôi đã mở miệng mắng:
“Con tiện nhân! Bảo mày trước mười giờ đưa tài liệu đến, tại sao không đi?”
“Mày có biết mày đã khiến tao mất một dự án lớn không?”
Tiết Phương Lan cũng mắng theo.
“Diện Diện tốt bụng cho con vào công ty việc, kết quả con ngay cả chuyện nhỏ này cũng không tốt, sao có thể đền đáp con bé?”
Tôi chớp chớp mắt, nước mắt lập tức rơi xuống.
“Mẹ, tối qua con ở khách sạn bị, bị người ta… Bây giờ người con đau lắm…”
“Con phải sao đây hu hu hu…”
“Sao có thể?” Tiết Phương Lan kinh ngạc.
“Tổng giám đốc Vương bọn họ không phải tối qua không có ai đến sao?”
Giang Diện trực tiếp đi tới, giật phăng cổ áo tôi ra.
Khi thấy những vết đỏ trên ngực, ta tức đỏ mắt, giơ tay lên tát tôi một cái thật mạnh.
“Đồ ngu! Thứ đáng giá như mà mày mất.”
“Tao đã chuyện với tổng giám đốc Vương rồi, bây giờ đi đâu tìm một người trong trắng cho ông ta!”
Nuôi một cây cải thảo lớn hơn hai mươi năm, còn chưa bán giá tốt, đã bị lợn ủi, Tiết Phương Lan cũng tức điên lên, đi tới nắm lấy cổ tay tôi.
“Đi, mẹ đưa con đi báo cảnh sát, tuyệt đối không thể để tên khốn đó lợi.”
“Vâng!”
Tôi lau nước mắt, lấy một tấm thẻ từ trong túi ra:
“Đúng rồi, sau đó ta đưa cho con hai trăm vạn, đây chính là bằng chứng.”
Giây tiếp theo, tấm thẻ bị người ta rút đi.
Tiết Phương Lan chuyển giận thành mừng, mắt đảo một vòng lập tức thay đổi thái độ.
“Báo cảnh sát thì thôi đi, chuyện này mà truyền ra ngoài, sau này mày còn mặt mũi nào mà gặp người ta? Số tiền này coi như mày đền tội cho Diện Diện.”
Giang Diện nhận thẻ cũng tươi như hoa:
“Nể mặt dì Lan, lần này tao tha cho mày.”
Tôi ngẩng khuôn mặt sưng như cái bánh bao lên ta.
“Cảm ơn chị … Vậy thì mấy ngày nữa sinh nhật chị, chị có thể cho em đi theo mở mang tầm mắt không?”
Giang Diện đang vui vẻ, lần đầu tiên không nổi trận lôi đình khi nghe tôi gọi ta là chị , ngược lại còn hào phóng đồng ý.
Nhìn nụ của ta, tôi cũng nở một nụ nhẹ.
Cười đi, sẽ sớm không nổi nữa thôi.
05
Ngày sinh nhật, tôi đến hơi muộn.
Đang định đẩy cửa vào thì nghe thấy sau lưng có tiếng đàn ông quen thuộc.
“Sao lại ra ngoài?”
Giọng trầm ấm dịu dàng, nghe đến tê cả tai.
Là Tần Phong.
Tôi cong môi, lùi lại hai bước, quay người vùi đầu vào ngực ta, lưu luyến cọ cọ.
“Uống say rồi à?” Người đàn ông cứng đờ người trong chốc lát, đỡ lấy vai tôi, không để lại dấu vết lùi lại một bước.
Tôi nhịn ngẩng đầu lên.
Giây tiếp theo, sắc mặt ta thay đổi đột ngột, “Sao lại là ?”
Tôi ngẩng đầu ta, giọng mềm mại:
“Em đến chúc mừng sinh nhật chị .”
Tần Phong dừng lại một lát, vẻ mặt trở nên nặng nề.
“Cô là người nhà họ Giang…”
“Vậy thì cũng biết quan hệ của tôi và Diện Diện rồi chứ?”
Tôi ta, thành thật gật đầu.
Tần Phong nhắm mắt lại: “Tại sao tối đó không đẩy tôi ra?”
“Lúc tên, đã như rồi, nữa thì…”
Tôi đặt tay lên cánh tay ta, nhẹ giọng :
“Lúc đó bóp eo em chặt như , em sao đẩy ra ?”
Có vẻ như cũng nhớ lại cảnh tượng đó, sắc mặt ta có chút không tự nhiên trong chốc lát, rất nhanh lại trở về vẻ lạnh lùng như thường.
“Chuyện tối đó đừng nhắc lại nữa, chúng ta coi như chưa từng gặp nhau.”
“Hôm nay Diện Diện mặc cùng một chiếc váy với , đừng chọc ấy không vui, về đi.”
Tần Phong cao ráo, vai rộng eo hẹp, đặc biệt là khi mặc áo sơ mi quần tây, khí chất vừa quý phái vừa nho nhã.
Giang Diện đúng là có số hưởng.
Tôi ngẩng đầu ta, hốc mắt hơi đỏ.
“Em đúng là mua cùng một chiếc váy với chị ấy là vì nghe chọn cho chị ấy, em tưởng thích.”
“Mặc chiếc này chỉ muốn em nhiều hơn hai lần, như cũng không sao?”
Tần Phong hơi sửng sốt, ánh mắt dừng trên mặt tôi tối tăm khó đoán, một lúc sau yết hầu ta khẽ trượt xuống.
“Tôi với không thể.”
“Em biết.” Tôi tự giễu: “Thân phận như em sao xứng với .”
“Không phải vấn đề thân phận———“
“Anh đừng nữa, em đều hiểu.”
Tôi ngắt lời giải thích của ta, khổ:
“Nhưng em đã đi xe buýt hai tiếng mới đến đây, phải để em ăn một bữa cơm rồi mới đi chứ.”
Tần Phong nhíu mày, lập tức nắm bắt trọng điểm.
“Sao lại đi xe buýt, hôm đó tôi không đưa thẻ cho sao?”
Tôi cúi đầu không gì.
Bên này càng yên tĩnh, tiếng trong phòng bao bên cạnh càng rõ ràng.
“Tháng đầu tiên khởi nghiệp đã kiếm hai trăm vạn! Diện Diện, cậu đúng là thiên tài kinh doanh.”
“Nói nhanh đi, có phải là do Tần tổng chỉ đạo không?”
Tôi lặng lẽ ngẩng đầu lên, trên mặt người đàn ông không giấu sự giận dữ, chỉ có đôi mắt đang ủ một cơn bão.
Một lát sau, cơn bão trở nên yên ắng.
Anh ta đẩy cửa bước vào.
06
Thấy Tần Phong, nụ ngọt ngào của Giang Diện vừa mới nở rộ, giây tiếp theo đã ý đến tôi đang đi theo sau ta.
——Cũng như chiếc váy trên người tôi.
Ánh mắt mọi người không ngừng đảo qua đảo lại giữa hai chúng tôi.
“Thật khéo, lại còn đụng hàng nữa, Diện Diện, xem ra hai người có gu giống nhau nhỉ.”
Khuôn mặt Giang Diện tức đỏ bừng, nếu không có Tần Phong ở đây, có lẽ ta đã xé rách váy tôi rồi ném ra ngoài rồi.
Tuy nhiên, lúc này, ta chỉ cố nở nụ tươi nắm lấy cổ tay tôi :
“Là do chị em mình tâm đầu ý hợp.”
Như mà không phát điên, tôi hơi bất ngờ.
Đừng ta bên ngoài tỏ ra dịu dàng lương thiện, rộng lượng đoan trang.
Nhưng thực ra chỉ cần về nhà thấy tôi, ta có thể lập tức mở ra nhân cách thứ hai, cả người giống như một con lợn rừng hung dữ, chỉ cần có một chút không vừa ý, là sẽ đánh đập tôi.
Tôi giống như một nút kích hoạt vô hình trên người ta.
Kiếp trước tôi không hiểu tại sao lại như bây giờ thì tôi đã hơi hiểu rồi.
Ra khỏi cửa, ta là thiên kim chân chính cao quý khi về nhà thấy Tiết Phương Lan, ta sẽ lập tức nhớ ra, người phụ nữ bị mọi người gọi là tiểu tam này, thực ra là mẹ ruột của mình.
Sự chênh lệch quá lớn này khiến ta đau khổ.
Nhưng ta lại không thể trút hết mọi thứ lên người Tiết Phương Lan, vì tôi, người thay thế thân phận của ta, đã trở thành nơi trút giận của ta một cách hợp lý.
Tôi biết ta muốn nhịn đến khi về nhà rồi mới tính sổ với tôi.
Tiếc là, bây giờ tôi lại ngứa da rồi.
Móng tay bấm sâu vào thịt, cổ tay truyền đến một cơn đau nhói, tôi cong môi, lại hạ một liều thuốc mạnh.
“Chị , em còn cố ý chuẩn bị quà cho chị nữa.”
Giơ lòng bàn tay ra, đưa chiếc trâm cài áo kim cương lấp lánh xa hoa đến trước mắt ta.
Trong nháy mắt, sắc mặt của mọi người đều thay đổi.
Chỉ vì chiếc trâm cài áo này giống hệt với chiếc mà ta đeo trên ngực.
Thậm chí, kim cương còn to hơn một vòng.
Có người thích hóng chuyện không sợ to chuyện.
“Diện Diện, xem ra bố cậu đối xử với đứa con riêng này còn tốt hơn cả cậu nhỉ!”
Thực ra chỉ cần kỹ hai lần, không khó để phát hiện ra dù là váy hay trang sức, đồ của tôi và ta đều có sự khác biệt rất lớn.
Rốt cuộc, đồ của ta là của một thương hiệu xa xỉ nào đó, số lượng có hạn trên toàn thế giới.
Còn váy của tôi là mua trên Taobao với giá một trăm tệ.
Trâm cài áo chín tệ chín miễn phí vận chuyển.
Mặc dù biết rõ tôi không có tiền để mua những thứ này trước đây tôi vẫn luôn không đánh trả, không cãi lại, trước mặt ta giống như một đứa con riêng hèn mọn, bây giờ lại trắng trợn khiêu khích ta.
Đều giống như con người tôi , toát lên một vẻ rẻ tiền.
Sự thật giả của đồ vật ngược lại trở nên không còn quan trọng nữa.
Nếu tôi đoán không nhầm thì lúc này ta chỉ muốn xử lý tôi.
Quả nhiên, chỉ trong chớp mắt, ta đã chuyển sang chế độ hung dữ, giơ tay tát tôi một cái thật mạnh.
“Con tiện chủng của tiểu tam! Cũng dám chạy đến trước mặt tao mà vênh váo tự đắc!”
Cô ta mắng xong vẫn chưa hả giận.
Tiếp theo, ta cầm chiếc bánh trên bàn ấn vào mặt tôi.
“Cái mặt này của mày đúng là giống hệt cái con mẹ tiểu tam của mày, phát buồn nôn!”
Tôi không nhịn muốn .
Rõ ràng đó là mẹ tiểu tam của ta.
Ước chừng Tiết Phương Lan còn không biết, đứa con mà bà ta nâng niu trên tay vị trí thiên kim chân chính, trong thâm tâm lại ghét bỏ bà ta đến .
Có người đi tới kéo Giang Diện ra, đĩa bánh rơi xuống đất.
Cuối cùng tôi cũng có thể há miệng thở.
“Không phải chỉ là một chiếc trâm cài áo thôi sao? Tôi bảo người ta đặt cho em một cái vương miện không?”
“Hôm nay là sinh nhật của em, đừng giận nữa.”
Tôi gỡ lớp kem bơ dính trên mặt ra, về phía giọng đó.
Tần Phong đang cúi đầu giúp Giang Diện lau kem bơ trên ngón tay, nửa khuôn mặt nghiêng nghiêng, thanh tú dịu dàng, hoàn toàn khác với vẻ lạnh nhạt khi đối mặt với tôi.
Tôi cong môi.
Giang Diện đã đúng một câu.
Tôi quả thực giống như Tiết Phương Lan, bà ta quyến rũ bố tôi, còn tôi muốn quyến rũ Tần Phong.
Bạn thấy sao?