Kiếp Sau Chỉ Có [...] – Chương 1

1.

Lúc tôi chết, trên người không có lấy một mảnh vải che thân.

Giang Diện lừa tôi đến khách sạn giao tài liệu, ai ngờ mở cửa, những người đang chờ tôi lại là ba lão đàn ông mặt đầy vẻ dâm đãng.

Tôi bị lăng nhục cả một đêm, vùng kín không ngừng chảy máu.

Nhưng đây chưa phải là kết thúc.

Một lúc sau, cả đám phụ nữ thân người to lớn xông vào, đánh tôi tới tấp.

“Đồ đê tiện! Dám quyến rũ chồng tao, xem tao không đánh chết mày.”

Mấy người họ nhào vô, tay chân loạn xạ, mặt tôi bị trầy xước rướm máu, sau đó họ kéo mái tóc của tôi.

“Nếu mày không có liêm sỉ thì để mọi người cùng xem!”

Cánh cửa ở ngay trước mắt, còn tôi thì trần trụi, tôi dùng hết sức lực bám vào khung cửa.

“Không, đừng!”

“Bây giờ mày mới biết tới liêm sỉ sao? Quá muộn rồi!”

Mấy người họ đánh mạnh vào đầu tôi, giày gót nhọn đâm vào sau đầu, tôi choáng váng buông tay, nhanh chóng bị kéo ra hành lang.

“Mọi người ơi đến xem, tiểu tam không có liêm sỉ ở đây, không mặc quần áo quyến rũ đàn ông này.”

Những cánh cửa xung quanh từ từ mở ra, có người chụp ảnh, có người thì thầm bàn tán.

Tôi ngã trên mặt đất, thân nhiệt dần lạnh đi, ý thức trở nên mơ hồ.

Trong lúc mơ hồ, tôi thấy Giang Diện một người đàn ông bảo vệ chen vào đám đông.

“Thanh Lê? Tôi vừa nghe có người ở đây hoại gia đình người khác, sao lại là ?”

Người đàn ông phía sau nhíu mày.

“Cô ta có vẻ không ổn, đưa ta đến bệnh viện trước.”

“Đừng để ý đến ta, đó là con hoang trong gia đình em, từ nhỏ đã không học tốt, bây giờ lớn lên lại học theo mẹ ta hoại gia đình người khác, để ta nhận một bài học cũng tốt…”

Người đàn ông không để ý đến ta, cởi áo khoác phủ lên người tôi, đứng dậy đi gọi xe cứu thương.

Sợ rắc rối, những người vây xem tán ra.

Giang Diện kéo tôi trở lại phòng, xé quần áo, đóng cửa lại và đá tôi một cú mạnh.

“Tối qua đã cho ta hai viên thuốc kích thích ta thà đứng dưới vòi nước lạnh cả đêm cũng không để tôi chạm vào ta, còn bây giờ lại đưa quần áo cho , thật đúng là một con điếm.”

“Đồ hạ lưu! Ngay cả lúc như thế này vẫn không quên quyến rũ đàn ông!”

Cô ta càng nghĩ càng tức, không biết lấy đâu ra một chai thuốc, đổ cả vào miệng tôi, giọng ta như có độc.

“Muốn quyến rũ đàn ông à, tôi để quyến rũ thoải mái.”

Tôi không còn sức lực, chỉ có thể để ta thủ.

Những viên thuốc liên tục đưa vào miệng tôi nhanh chóng phát huy tác dụng.

Tôi bắt đầu nôn ra máu, Giang Diện không hề hoảng hốt, cúi xuống vào tai tôi.

“Với liều lượng này, cả voi cũng sẽ kích thích đến chết, tôi còn chẳng lo lắng về việc thân phận bị lộ.”

“Còn , hãy nhanh đi tìm mẹ đi, người đàn bà đã chết từ lâu.”

Đến lúc này, một số việc khó hiểu trong quá khứ dần trở nên rõ ràng.

Không phải tự nhiên mẹ tôi lại bảo tôi nhường nhịn Giang Diện, dặn tôi đừng tranh gia sản với ta.

Hóa ra, tôi mới là thiên kim tiểu thư thật sự.

Tôi cắn răng, cố gắng ra vài từ: “Bố…”

Giang Diện khẩy: “Cô nghĩ ông ta không biết sao? Cô có nghĩ qua không, muốn đổi vị trí của một đứa trẻ sơ sinh, chỉ có ông ta mới .”

Tôi nhắm mắt lại, máu chảy ra từ khóe mắt.

Ra .

Trong khoảnh khắc ý thức tan biến, tôi nghe thấy có người bước vào.

Giang Diện khóc lóc với người đó:

“Làm sao đây, em không biết ấy có phải đã uống phải thứ gì không, đột nhiên bắt đầu nôn ra máu, em rất sợ, Tần Phong…”

Những lời sau tôi không nghe rõ, tôi biết mình sắp chết.

Thương thay cho kiếp này của tôi, bị lừa vật nền cho Giang Diện suốt đời, cuối cùng kết thúc bi thảm như thế này.

Tôi không cam tâm, thật sự không cam tâm.

Nếu có kiếp sau…

“Giao tờ giấy này đến khách sạn Trường Hưng, phòng 1609.”

“Tôi đã với Vương Tổng, đến đó có thể vào thẳng.”

“Nhớ kỹ, phải trực tiếp giao tờ giấy này cho Vương Tổng, nếu hoàn thành việc này, tôi sẽ để thực tập ở công ty.”

Tôi đột ngột mở mắt, trước mắt chính là Giang Diện- người vừa chết tôi còn ngay sau lưng ta là một người phụ nữ mặc sườn xám chế tác tinh xảo.

Người phụ nữ có dáng người mảnh mai, dù đã ngoài bốn mươi vẫn có vóc dáng như thiếu nữ.

Đó chính là người mà tôi đã gọi là mẹ hơn hai mươi năm, Tiết Phương Lan.

Một người phụ nữ ép chết vợ cả, là tiểu tam lên ngôi lại mọi người khen ngợi.

“Ngây ra đó gì?”

Tiết Phương Lan nhận lấy tài liệu, đưa vào tay tôi.

“Diện Diện tốt bụng cho con một cơ hội thể hiện, con phải biết trân trọng.”

Chiếc túi đựng tài liệu nặng trịch nằm trong lòng bàn tay, đến lúc này, tôi mới chắc chắn rằng mình thực sự đã tái sinh.

Tái sinh vào ngày trước khi bị .

Cắn mạnh vào đầu lưỡi, vị máu tanh tràn ngập khoang miệng, tôi đưa tay nhận lấy tài liệu.

“Yên tâm, lần này con… đảm bảo sẽ chị hài lòng.”

Tiết Phương Lan, Giang Diện, còn có cả người bố tồi tệ của tôi.

Từng người một, không ai thoát .

Tôi phải suy nghĩ thật kỹ nên bắt đầu xử lý các người từ đâu đây?

Nhìn khuôn mặt đắc ý của Giang Diện, tôi đột nhiên nhớ đến những lời ta trước khi tôi chết ở kiếp trước.

“Tối qua đã cho ta hai viên thuốc kích thích… Còn không để tôi chạm vào… Đồ hạ lưu… Ngay cả lúc như thế này vẫn không quên quyến rũ đàn ông…”

Tôi từ từ cong môi, trong lòng đã có quyết định.

03

Khi tôi tìm thấy Tần Phong, ta đã không còn tỉnh táo.

Cả người ngâm trong bồn tắm, nước lạnh thấm ướt quần áo, thân hình vai rộng eo thon lộ rõ.

Nghe thấy tiếng , ta cố mở mắt ra: “Ai?”

Tôi véo cằm ta, lắc lắc, “Người đến giúp đây…”

“Đừng chạm vào tôi! Cút ra ngoài!” Anh ta dùng sức nắm lấy cổ tay tôi, giọng khàn khàn.

Nhìn ta đang kìm nén dục vọng, tôi không khỏi cảm thán:

Đến nước này rồi mà vẫn có thể kiên trì, không hổ danh là kiếp trước Giang Diện cho thuốc mà vẫn không chiếm .

Anh ta quát tháo, không cho tôi lại gần.

Những lời này có lẽ có tác dụng với Giang Diện, dù sao ta cũng phải giữ thể diện của một tiểu thư nhà giàu.

Nhưng tôi thì khác.

Dù sao, tôi cũng chẳng biết xấu hổ.

Tôi vào mắt ta, đưa tay ra…

Biểu cảm của Tần Phong dần trở nên mơ hồ, không lâu sau liền mất kiểm soát kéo tôi vào bồn tắm.

Giữa lúc nồng, tôi cầm lấy tóc ta, há miệng không biết nên gọi thế nào.

“Tần Phong, tôi tên là Giang Thanh Lê.”

Vừa dứt lời, bên ngoài cửa đột nhiên có tiếng gõ cửa.

“Tần Phong, có ở trong không?”

Là giọng của Giang Diện.

Cơ thể Tần Phong nóng ran, từ mặt đến cổ đỏ bừng, cánh tay ngang hông tôi nổi gân xanh, trông như đang đắm chìm trong dục vọng.

Rõ ràng là không nghe thấy tiếng bên ngoài cửa.

Tôi cũng giả vờ không nghe thấy, tiếp tục ôm lấy cổ ta lắc lư.

Đêm đó chúng tôi quấn quýt bên nhau, một đêm nồng cháy.

Sáng hôm sau tỉnh dậy, Tần Phong ngồi một mình trên ban công hút thuốc rất lâu, sau khi trở về liền rút một tấm thẻ từ trong ví ra, mặt không biểu cảm đưa cho tôi.

“Ở đây có năm mươi vạn.”

“Tôi biết như thế này có vẻ như đang sỉ nhục người khác đây là thứ duy nhất tôi có thể cho .”

Trước đây tôi nghe người ta , đàn ông thường bạc , xuống giường là thay đổi thái độ.

Bây giờ lại, quả thực không sai.

Tôi không nhận tấm thẻ đó, chỉ ta bằng đôi mắt đẫm lệ.

Chiêu này là học theo Tiết Phương Lan, mỗi lần bà ta lộ ra vẻ mặt này, bố tôi sẽ mềm lòng rồi đồng ý mọi chuyện với bà ta.

Nhưng Tần Phong không ăn bộ này của tôi, ta véo cằm tôi đẩy sang một bên, giọng lạnh nhạt:

“Tôi có hôn thê.”

Mặc quần áo vào, ta lại trở về thành Tần tổng lạnh lùng cao quý.

Không còn thấy chút phóng túng của đêm qua.

Tôi lao tới ôm lấy ta, cơ thể trần trụi áp vào lưng ta, nước mắt rơi lã chã.

Cơ thể Tần Phong cứng đờ, duy trì tư thế này rất lâu.

Đợi đến khi tôi khóc đủ, ta mới quay người, lấy lại tấm thẻ đã đặt trên tủ đầu giường trước đó, rồi đổi một tấm khác đặt xuống.

“Hai trăm vạn, quên đi.”

Tôi ngẩng đầu, ánh mắt dừng trên khóe môi bị cắn rách của ta, liếm môi.

“Tần Phong , tại sao không hỏi tên tôi?”

“Không cần thiết.”

Anh ta sắc mặt bình thường, giống như một Phật tử thanh tâm quả dục:

“Nếu không có gì bất ngờ, sau này chúng ta sẽ không gặp lại nhau nữa.”

Anh ta đi không chút lưu luyến.

Cũng đúng, ta là người nắm quyền của nhà họ Tần, không phải ai muốn gặp là gặp .

Tôi nằm lại trên giường, trong cổ họng phát ra tiếng khàn khàn.

Nhưng tôi không phải người bình thường.

Tôi là em vợ của ta.

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...