Kiếp Này, Tôi Sẽ [...] – Chương 1

1.

"Mau tránh ra, tránh ra!"

Xung quanh tôi là những tiếng ó ầm ĩ.

Một bà lão bất chấp tôi cầu cứu:

"Cô , cứu tôi với."

Tôi giả vờ lo lắng, định tiến lên mấy bước.

Nhưng chỉ một giây sau, bà ta bị hất tung lên độ cao 10 mét!

Tôi lạnh lùng thu chân lại, nghe mọi người xung quanh hét lên:

"Nhanh gọi cấp cứu đi!"

"Không xong rồi, bà ấy không còn thở nữa."

Ngay lúc mọi người đang hoảng hốt vì bà lão vừa bị tông chec, có người đã đẩy tôi một cái thật mạnh, khiến tôi ngã luôn xuống đất.

Tôi ngẩng đầu lên, thẳng vào khuôn mặt dữ tợn của người phụ nữ.

"Con chó này, mày dám chec mẹ tao!"

Người phụ nữ ấy như phát điên lên, liên tục dùng túi xách đập vào người tôi:

"Mày là kẻ giec người, trả lại mẹ cho tao!"

"Tại sao mày không cứu mẹ tao, tại sao mày không đi chec đi, tất cả là tại mày, tại mày!"

Tôi giả vờ hoảng sợ, không phản kháng, cũng không tự vệ.

Mọi người xung quanh kéo người phụ nữ lại, ra sức khuyên nhủ:

"Bình tĩnh đi, là người nhà nạn nhân phải không? Chuyện này không liên quan đến ấy đâu, ấy không đâm bà lão kia đâu."

"Đúng rồi, oan có đầu nợ có chủ, ai đâm thì tìm người đó, tâm trạng không tốt nên ngay cả con chó đi ngang qua cũng phải đá vài cái à?”

Người phụ nữ tức giận họ, hét lên:

"Các người thì biết cái gì, ta cố ý đấy, mẹ tôi bị ta chec rồi!"

Mặc dù ta đang nổi gân xanh, mặt mày tái mét, tôi vẫn nhận ra ta.

Đó chính là người của chồng tôi, Triệu Hồng.

Tôi chỉ gặp ta đúng một lần, là ở kiếp trước, khi tôi cố gắng cứu bà lão kia rồi bị đâm chec, linh hồn tôi đã bị một luồng sức mạnh trói buộc, chỉ có thể đi theo ta.

Lúc đó tôi mới biết chuyện chồng tôi ngoại , và tai nạn xe hơi này là do Triệu Hồng và mẹ ta cố ý dàn dựng, để giúp con mình có danh phận.

Còn chồng tôi, mặc dù không trực tiếp tham gia vào kế hoạch này, khi biết tôi chec, ta chỉ giả mù sa mưa mà rơi vài giọt nước mắt.

Sau đó, ta cuỗm sạch tiền bồi thường, lại lấy danh nghĩa tôi hi sinh vì việc nghĩa để xây dựng hình tượng người chồng chung thủy, từ đó giúp công ty của ta niêm yết thành công.

Bồ nhí thì thi đậu vào công chức, cả gia đình họ sống hạnh phúc bên nhau.

Tôi bọn họ đạp lên x.á.c tôi để vươn lên đỉnh cao nhân sinh, lòng đầy căm phẫn, tức giận muốn lao đến bóp chec họ.

Nhưng lại bị một luồng sáng trắng hút vào.

Mở mắt ra lần nữa, tôi đã quay trở lại thời điểm trước khi xảy ra tai nạn.

Lúc này, mẹ của Triệu Hồng đang cầu cứu tôi.

Lần này, tôi muốn tận mắt họ nhận quả báo.

Quả nhiên, tác giả của tôi khiến mẹ Triệu Hồng rơi vào bẫy.

Nhìn ánh mắt bà ta từ đắc ý chuyển thành kinh hoàng, tôi thấy lòng hả hê vô cùng.

Khi Triệu Hồng lao tới định ra tay với tôi, cảnh sát kịp thời xuất hiện và bắt giữ ta.

Một nữ cảnh sát đỡ tôi dậy, ánh mắt đầy thương xót:

“Cô không sao chứ? Có thấy khó chịu ở đâu không?”

Tôi lảo đảo đứng lên, giả vờ nôn khan:

“Chóng mặt, buồn nôn, tôi muốn đi bệnh viện.”

Xe cứu thương đưa mẹ của Triệu Hồng đi.

Còn tôi và Triệu Hồng xe cảnh sát đưa đến bệnh viện.

Khi bác sĩ hỏi tôi cảm thấy thế nào, tôi lập tức "diễn sâu":

“Chóng mặt, buồn nôn, chỗ nào cũng đau, tôi sắp không qua khỏi rồi.”

Bác sĩ hỏi tiếp:“Còn gì khác không?”

Tôi ngừng lại hai phút, rồi mơ màng bác sĩ:

“Hả? Bác sĩ cái gì?”

Sau đó giả vờ nôn tiếp.

Bác sĩ phất tay:

“Đi chụp CT đi.”

Sau khi vào nhà vệ sinh, khóa cửa buồng, tôi cố ý móc họng và chạy vòng quanh để giả vờ.

Cuối cùng, bác sĩ ghi vào hồ sơ bệnh án của tôi: “Nghi ngờ tổn thương thân não.”

Tổn thương thân não có thể tử vong, nên Triệu Hồng bị bắt ngay tại chỗ.

Cô ta chỉ thả khi tôi đồng ý hòa giải.

Triệu Hồng vùng vẫy điên cuồng:

“Cô ta giả vờ! Các người mù hết rồi sao, không ra à?”

Cảnh sát lạnh lùng cảnh cáo:

“Triệu Hồng, ý lời của . Vô cớ hành hung người khác là vi phạm pháp luật.”

Triệu Hồng tức đến phồng cả lỗ mũi, giọng nghẹn ngào van xin:

“Vậy có thể cho tôi về lo hậu sự cho mẹ, sau đó mới xử lý chuyện này không?”

Cảnh sát có chút do dự. 

Theo quy định pháp luật thì không phép, ngoài luật pháp còn có người. 

Tôi ngước lên, nước mắt giàn giụa:

“Nếu ta trốn mất thì sao? Nếu ta cầm dao đâm tôi thì sao? Tôi rất sợ, hơn nữa nhà ta không còn ai khác hay sao?”

Toàn thân tôi run rẩy, ánh mắt đầy vẻ kháng cự. 

Là nạn nhân, tôi không đồng ý, cảnh sát cũng đành bó tay, buộc phải đưa Triệu Hồng đi. 

Thấy xung quanh không còn ai, tôi liền tặng ta một nụ rạng rỡ.

Triệu Hồng trừng mắt tức tối:

“Đồ tiện nhân! Tiện nhân! Mày nhất định không có kết cục tốt!”

Tôi ngơ trước những lời nguyền rủa, chỉ muốn ta cảm nhận nỗi đau khi không thể gặp người thân lần cuối.

Chồng tôi, Lưu Dương, chạy đến bệnh viện đón tôi. 

Hắn ta ấp a ấp úng, mãi mới ra :

“Mộng Mộng, em thật sự không muốn hòa giải với ấy sao? Mẹ ấy đã ch/ết, thật đáng thương...”

Tôi bật lạnh:

“Em bị đánh vô cớ thì không đáng thương à? Anh là chồng ai? Người ngoài không biết còn tưởng mẹ mới là người ch/ết!”

Mặt Lưu Dương tối sầm lại:

“Hứa Mộng, em ? Mẹ đối xử với em tốt như thế, em lại rủa bà ấy?”

Tốt? Tốt cái đầu ấy!

Tôi từng nghĩ mình có một bà mẹ chồng nhân từ, ai ngờ chính bà ta, sau khi tôi ch/ết, lại hả hê, còn chế nhạo rằng dù ba mẹ tôi giỏi giang thì cuối cùng cũng chẳng có ai lo hậu sự.

Không buồn đóng kịch nữa, tôi đuổi thẳng Lưu Dương ra ngoài. Sau đó ở lại bệnh viện ba ngày.

Ba ngày sau, khi mẹ Triệu Hồng bị hỏa táng, tôi đến đồn cảnh sát, cầu ta bồi thường 500 nghìn tệ. 

Tôi sẽ đồng ý hòa giải nếu ta trả tiền, không thì cứ tiếp tục ngồi tù.

Triệu Hồng định thương lượng, tôi liền giả vờ buồn nôn:

“Ôi chao, tôi thấy không khỏe... Không biết số tiền này có đủ để chữa bệnh không nhỉ?”

Thấy tôi có ý định đòi thêm, ta vội vàng đồng ý.

Khi tiền chuyển vào tài khoản, tôi ký hòa giải. 

Số tiền này dù của ta hay Lưu Dương cũng chẳng quan trọng, bởi nếu là của hắn, thì cũng chỉ là quỹ đen. 

Nhưng với tôi, đó là niềm vui bất ngờ.

Trước khi rời đi, Triệu Hồng căm hận tôi, buông lời đe dọa:

“Cô cứ chờ đấy!”

Ba ngày sau, ta tung video tai nạn lên mạng, vừa khóc vừa kể lể:

“Hôm đó tôi chỉ vì quá đau lòng mà vô ý đánh ấy. Nhưng ấy giả vờ bệnh, khiến cảnh sát bắt tôi, còn không cho tôi dự đám tang của mẹ mình!”

Cô ta vừa ngực vừa khóc than:“Đều là lỗi của tôi, đánh tôi, tôi cũng không phản kháng. Sao có thể độc ác như ?”Dưới phần bình luận, lời chỉ trích bắt đầu dồn dập:

“Lạnh lùng thật, thấy ch/ết mà không cứu!”

“Nếu không phải ta nhấc chân, bà cụ đã đi qua đường an toàn rồi.”

Sau đó, giọng điệu chuyển thành:

“Trời ạ, thù gì mà ác , không cho con dự đám tang của mẹ?”

“Chỉ bị đánh vài cái thôi mà, có cần quá lên thế không?”

“Cô ta không sợ gặp báo ứng sao? Ra đường bị đâm ch/ết tôi cũng không bất ngờ.”

Tôi màn hình đầy lời mắng chửi, bật lạnh, rồi đăng tải đoạn video mà tôi tìm lên, thậm chí còn mua quảng cáo đẩy lên nổi bật.

Đó là video từ một hot streamer nhỏ, người đã nghe cuộc trò chuyện giữa mẹ con Triệu Hồng và quay trực tiếp để câu view.

Dù bắt đầu phát muộn nên không ghi lại cuộc đối thoại, toàn bộ quá trình mẹ Triệu Hồng cố lao ra trước xe đã ghi rõ.

Khi lời mắng chửi dần biến mất, cuộc tranh luận trên mạng lại rẽ sang một hướng khác.

"Thông minh đấy. Nhưng mà khó đánh giá quá, vì mỗi ngành nghề có đặc thù riêng."

"Đúng là kiểu ăn vạ cao cấp: liều mạng cả mạng sống luôn!"

"Nhưng việc này liên quan gì đến kia? Không lẽ phải hy sinh tính mạng để cứu một kẻ lừa đảo sao?"

Phần lớn cư dân mạng tỏ ra đồng và thấu hiểu, vẫn có một số người cho rằng tôi không cho ta về dự đám tang là hành không đúng. 

Tuy nhiên, những ý kiến này không nhiều, bởi đa số cho rằng "ác giả ác báo" là chuyện đương nhiên.

Tôi đã chuyển cho livestream một phong bao lì xì như lời cảm ơn. 

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...