Kiếp Này Tôi Không [...] – Chương 8

“Anh chỉ là muốn trừng ta, thừa nhận trong lòng vẫn hận chuyện ta từng bỏ rơi , sau này mới nhận ra không gì quan trọng bằng em.”

“Dao Dao, em xem đi, đây là nơi chúng ta từng sống cùng nhau, đã bài trí lại mọi thứ giống y như xưa. Anh biết em không ham tiền , nên nếu em còn nhớ về quá khứ, chúng ta cứ sống mãi ở đây là .”

Tôi đưa tay phủ lên tay ta, trong ánh mắt đầy hy vọng của ta, tôi bình tĩnh gỡ từng ngón tay ra, lạnh lùng :

“Dù nơi này có giống hệt quá khứ, thì không khí vẫn toàn mùi sơn mới.

Chúng ta… không thể quay lại nữa rồi.”

Anh ta không nghe, trong mắt tràn đầy cố chấp và không cam lòng.

“Nếu không thể quay lại, thì chúng ta bắt đầu lại từ đầu!”

Anh ta nắm chặt tay tôi, ép tôi đeo lại chiếc vòng tay cũ năm xưa.

“Trước đây chẳng phải em luôn muốn cưới , luôn muốn có chiếc vòng tay này sao?

Bây giờ đưa hết cho em, em muốn gì cũng cho!”

“Em không cần! Em chỉ muốn thả em đi!”

Tôi giãy giụa điên cuồng, cuối cùng chiếc vòng ngọc cũng rơi xuống đất, vỡ tan thành từng mảnh.

Chăn trên người tôi cũng vì giãy giụa mà trượt xuống, để lộ bụng dưới đã hơi nhô lên.

Tay Lục Trạch Viễn đang định nhặt mảnh vòng vỡ lập tức khựng lại, rồi từ từ đưa tay chạm vào bụng tôi.

Trái tim tôi siết chặt lại.

Trong ánh mắt Lục Trạch Viễn lóe lên một tia điên loạn.

“Dao Dao, biết em luôn là người có trách nhiệm, có phải vì đứa trẻ này mà em không chịu quay về bên không?”

“Nếu như đứa bé này không còn nữa thì sao? Em có quay lại với không? Anh sẽ đi mua thuốc thai ngay.”

Tôi chết sững.

Khi nhận ra ý định của ta, nỗi sợ trùm kín toàn thân tôi.

Lúc ta vừa rời đi mua thuốc, tôi tranh thủ từng giây từng phút để tự tháo dây trói trên người.

Nhưng ngay lúc tôi vừa mới tháo xong, ổ khóa cửa kêu “cạch” một tiếng — Lục Trạch Viễn đã quay lại!

8.

Tôi lao về phía cửa sổ, vừa xuống liền choáng váng — đây là tầng bốn!

Chân tôi mềm nhũn.

Tiếng bước chân của Lục Trạch Viễn ngày càng gần.

Tôi lập tức đứng bật dậy, cầm bình hoa bên đầu giường, nấp sau cánh cửa.

Vừa khi ta bước vào, tôi liền dùng hết sức đập bình hoa vào đầu ta.

Máu chảy từ trán Lục Trạch Viễn ngay lập tức tràn xuống, thân thể lảo đảo.

Tôi tranh thủ thời cơ, lảo đảo lao về phía cửa.

“Dao Dao, em hư lắm rồi.”

Giọng Lục Trạch Viễn âm trầm vang lên phía sau, tôi không nhịn quay đầu lại.

Máu trên trán ta đã loang xuống đến tận cằm, ta hoàn toàn không để tâm, chỉ lạnh mặt đi về phía tôi.

Tôi dốc sức bỏ chạy, ngay lúc gần đến cửa lại bị ta túm lấy.

Nhìn thấy trong tay ta là nước và thuốc, trong lòng tôi chỉ còn lại sợ hãi và tuyệt vọng.

“Lục Trạch Viễn… đừng để em phải hận .”

Tôi nghẹn ngào , giọng run rẩy.

Động tác của ta khựng lại, tay cầm chai nước siết chặt, sau đó lại nở nụ vô cảm.

“Dao Dao, thì cứ hận đi… còn hơn chẳng còn gì.”

Khóe mắt ta rơi xuống một giọt nước mắt, tay vẫn không ngừng.

Anh ta lại đưa một chút thuốc mê lên mũi tôi, khiến toàn thân tôi tê liệt, không thể đậy.

Tôi chỉ có thể trơ mắt ta lấy thuốc ra.

Ngay khoảnh khắc ta nhét thuốc vào miệng tôi thì cánh cửa bị đạp tung.

“Dao Dao!”

Lục Đình Tiêu dẫn theo nhóm vệ sĩ lao vào, lập tức giật tôi ra khỏi tay Lục Trạch Viễn.

Nước mắt tôi lập tức trào ra, cố gắng nhổ viên thuốc trong miệng ra.

Lục Đình Tiêu tung một cú thật mạnh khiến Lục Trạch Viễn ngã lăn ra đất, đôi mắt đen tràn đầy giận dữ.

“Điều khiến tôi hối hận nhất trong đời này, chính là đã nghe lời ba mẹ giữ lại!”

Anh lại thêm một cú nữa, mặt Lục Trạch Viễn bê bết máu, vẫn không tỏ vẻ đau đớn.

Cho đến khi tôi yếu ớt cất lời:

“Chồng ơi… bụng em đau.”

Ánh mắt Lục Trạch Viễn thoáng qua vẻ mơ hồ, nở một nụ đầy cay đắng.

“Dao Dao, sao em lại gọi ta là chồng chứ?”

“Nơi này từng là nhà của chúng ta… mới là chồng em mà. Anh biết mình sai rồi, em… không thể cho một cơ hội sao?”

Không ai trả lời ta.

Lục Đình Tiêu vừa nghe tôi bụng đau liền hoảng hốt bế tôi lên, vội vã đưa tôi rời khỏi đó.

May mắn là tôi đã kịp nhổ viên thuốc ra, đứa bé vẫn bình an, khỏe mạnh.

Chờ tôi nghỉ ngơi ổn định, lễ cưới bị hoãn trước đó cũng tiếp tục tổ chức.

Trong lễ cưới, tôi không thấy bóng dáng Lục Trạch Viễn đâu.

Nhưng đến cuối buổi tiệc, một nhóm người đàn ông mặc vest lịch lãm lái cả dàn Rolls-Royce sang trọng tiến vào.

Trên xe chất đầy 9999 đóa hoa hồng.

Người đi đầu bước đến, trao cho tôi một tấm thiệp chúc mừng:

“Chúc Dao Dao tân hôn hạnh phúc.

Nửa đời còn lại, mọi điều mong ước đều thành sự thật, mọi lần gặp gỡ đều là những khoảnh khắc đẹp.”

Nét chữ thanh tú này thật quen thuộc, trên thiệp còn lấm tấm dấu nước mắt.

Tôi lập tức nhận ra ai là người gửi món quà này.

“Thế nào, chồng cũ dịu dàng quá khiến em hối hận vì đã chọn rồi à?”

Lục Đình Tiêu siết nhẹ tay tôi, giọng mang theo chút ghen tuông.

Tôi khẽ , vỗ về tay như trấn an.

“Sao có thể chứ.”

Lục Đình Tiêu hơi ngập ngừng, cuối cùng vẫn mở lời:

“Anh đã giả kết quả xét nghiệm ADN giữa ta và ba mẹ . Sau đó, ta bị đánh một trận rồi bị đuổi khỏi nhà.

Em có trách quá nhẫn tâm không?”

Tôi lắc đầu, nhẹ nhàng :

“Sao lại trách . Em biết là vì em.

Nếu không đuổi ta đi, sau này sợ ba mẹ và trai sẽ khó dễ cho em, đúng không?”

Anh lại tiếp lời:

“Anh đoán số hoa kia chắc là tất cả số tiền còn lại của ta rồi… Em có mủi lòng không?”

Tôi kéo tay đặt lên bụng mình, cố phụng phịu:

“Con sắp sinh cho rồi, mà còn không tin em à?

Em thừa nhận ban đầu có chút lưu luyến, sau từng ấy tổn thương, sao em còn có thể cho ta thêm cơ hội?”

Sau đó, tôi lại hất tay ra, quay sang với em bé trong bụng:

“Chúng ta không thèm để ý ba đâu con nhé, chẳng tin mẹ gì cả!”

Cuối cùng Lục Đình Tiêu cũng chịu bật , nắm lấy tay tôi thật chặt, không buông ra nữa.

Về sau, tôi sinh một bé giống Lục Đình Tiêu như đúc.

Anh cưng chiều mẹ con tôi trở thành hai người hạnh phúc nhất Bắc Thành.

Nhiều khi tỉnh dậy giữa giấc mơ, khuôn mặt bình yên đang say ngủ của Lục Đình Tiêu, tôi lại tự hỏi — nếu kiếp trước không có tai nạn xe, Lục Trạch Viễn sau khi trở về nhà họ Lục, có khi cũng sẽ giả vờ mất trí nhớ, viện cớ trừng đầu để bỏ rơi tôi.

Tôi, khi ấy lòng nguội lạnh, biết đâu cũng sẽ vô bước vào cuộc đời Lục Đình Tiêu.

Nhưng cho dù thế nào, Lục Đình Tiêu vẫn là nơi tôi trở về sau cùng.

Có người khiến tổn thương, thì sẽ có người khác dùng để bù đắp.

Hạnh phúc và khổ đau, đời người luôn cân bằng như thế.

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...