Lục Trạch Viễn bị mối đầu lừa hết vốn liếng khởi nghiệp, trong tuyệt vọng muốn tự tử thì tôi cứu sống.
Anh ta lấy thân báo đáp, tôi thì dùng một quán ăn nhỏ, chắt chiu từng đồng lo cho ta có số vốn hàng triệu.
Sau đó, nhà họ Lục ở Bắc Thành tìm đến, ta là cậu chủ nhỏ bị thất lạc nhiều năm.
Chỉ tiếc là chúng tôi không có phúc hưởng thụ.
Trên đường về nhà họ Lục, hai đứa tôi gặp tai nạn giao thông và mất mạng.
Lúc mở mắt ra, tôi đã quay lại ngày đầu tiên gặp Lục Trạch Viễn.
Chỉ là, kiếp trước ta muốn tìm đến cái chết trong con hẻm nhỏ, còn bây giờ thì lại đang xuất hiện trên truyền hình.
TV đang phát tin cậu chủ nhỏ nhà họ Lục trở về, còn đính hôn với mối đầu.
Ánh sáng mờ mờ cũng không thể che lấp ánh sáng lấp lánh từ chiếc nhẫn kim cương trên tay mối đầu của ta.
Còn chiếc nhẫn cầu hôn ở kiếp trước của tôi, dù dưới ánh đèn rực rỡ cũng chẳng sáng nổi.
Gặp lại nhau lần nữa, chỉ vì người trong lòng ta – đầu – bịt mũi chê món ăn tôi nấu quá nhiều dầu mỡ.
Anh ta liền sai người đổ hết thùng cơm hộp mà tôi vất vả lắm mới mang đến công trường.
Tôi không nhịn mà hỏi ta:
“Trước kia từng nếu không cưới em thì không lấy ai nữa, câu đó còn tính không?”
Ánh mắt ta đầy chán ghét tôi, lạnh lùng đáp:
“Cô là ai? Muốn bám lên cành cao đến điên rồi chắc?”
Tôi thở phào một hơi.
Người mà tôi lỡ dây vào ở kiếp này, sáng nay đã kéo tôi đi đăng ký kết hôn rồi.
1.
Lâm Phiên Phiên nhíu chặt mày, bịt mũi chui rúc vào lòng Lục Trạch Viễn.
“Cô mở to mắt mà cho rõ, Trạch Viễn dù chỉ mới trở về nhà họ Lục, sao có thể liên quan gì đến loại phụ nữ hạ tiện như ?”
“Loại đàn bà ham tiền như tôi thấy nhiều rồi, mở miệng ra đã mạnh miệng thiếu gia nhà họ Lục từng sẽ không cưới ai ngoài , thì đúng là đứa mê tiền ngu ngốc nhất mà tôi từng thấy!”
Lời ta sỉ nhục, tôi chẳng để vào đầu.
Chỉ là khi thấy chiếc vòng ngọc trên tay ta, trong lòng tôi lại dấy lên chút đắng cay.
Đó là chiếc vòng của mẹ nuôi quá cố của Lục Trạch Viễn.
Kiếp trước tôi từng cờ thấy ta lau chiếc vòng ấy rất cẩn thận, liền : “Chiếc vòng đó là bảo vật truyền gia dành cho vợ sau này hả?”
Khi ấy ta ôm chặt tôi, rồi lặng lẽ giấu vòng đi.
“Dao Dao, đợi chúng ta kết hôn rồi, sẽ tự tay đeo nó cho em.”
Kiếp trước, điều khiến tôi hối tiếc nhất trước khi chết chính là không kịp kết hôn với ta, không kịp để ấy đeo chiếc vòng đó lên tay tôi.
Giờ nghĩ lại, có lẽ ngay từ đầu ta đã không hề có ý định đeo chiếc vòng đó cho tôi.
Câu “không cưới em thì không cưới ai” chỉ là câu thuận miệng trong lúc vui vẻ mà thôi.
Tôi Lục Trạch Viễn thật sâu, rồi cố nén cơn đau nhói trong lòng, quay đầu lại cứu lấy thùng cơm hộp sắp bị bảo vệ đổ đi.
“Các buông tay đi! Lát nữa tổ trưởng công trình sẽ mang nó vào, không mất thời gian của các đâu, sẽ không chắn mắt ai cả.”
Nhưng Lục Trạch Viễn không mở miệng, đám bảo vệ cũng chẳng thèm để tâm đến lời tôi.
“Chậc.”
Lục Trạch Viễn cau mày khó chịu, nghiêng đầu, trong mắt thoáng qua một tia cảm mà người ngoài không thể hiểu.
“Cơm hộp tôi đã bảo người ta đổ rồi, mau cút đi, công trình này là nhà tôi đầu tư, tiền cơm tôi vẫn sẽ trả cho .”
Tôi không gì, chỉ cố chấp giằng co với đám bảo vệ.
“Đồ ăn còn ngon mà! Các người không cần thì tôi bán cho người khác, không cần ban phát.”
Vừa dứt lời, thùng xốp đựng cơm hộp không chịu nổi lực kéo qua kéo lại, đổ ụp xuống đất.
Bảo vệ nhân lúc đó đẩy mạnh tôi một cái, tôi ngã xuống cùng đống cơm đang đổ lan đầy đất.
Cơm tôi nấu vất vả cả buổi giờ lẫn vào bùn đất, tôi thì ngã trúng thùng nước bẩn bên cạnh, ướt từ đầu đến chân.
Chiếc áo thun rộng thùng thình lập tức dính chặt vào người.
Xung quanh là đám công nhân bị tiếng ồn thu hút mà kéo lại xem.
“Chậc chậc chậc, con nhỏ bán cơm này dáng người cũng ngon phết nhỉ.”
“Ê, hồi nãy ta còn thiếu gia Lục từng sẽ không lấy ai ngoài ta, bảo sao dám trêu chọc công khai giữa chốn đông người, hóa ra thân hình đúng là có lý do khiến người ta lòng!”
“Đáng tiếc là trên TV thiếu gia Lục và mối đầu đã nhau nhiều năm rồi, sao có thể để mắt đến ta chứ. Nhưng mà tôi cũng có hứng thú đấy, không biết ta một đêm bao nhiêu tiền? Có mắc hơn một phần cơm của ta không, haha!”
Ánh mắt dâm ô của đám người xung quanh lướt tới lướt lui trên người tôi, miệng thì chẳng kiêng dè chút nào.
Bạn thấy sao?