Trong thời gian này, tôi đã tìm ra thông tin tài sản của Trương Thành.
Dưới tên hắn có hai chiếc xe, một căn hộ, và khoảng bốn đến năm trăm nghìn tệ tiền tiết kiệm.
Sau khi nắm rõ hình tài sản, tôi hẹn gặp Trương Thành.
Khi gặp hắn, tôi suýt không nhận ra người đàn ông trước mặt.
Hắn râu ria xồm xoàm, mặt mũi tiều tụy, chẳng còn chút phong thái của một giáo sư nho nhã, điềm đạm như trước.
Kiếp trước, Trương Thành chỉ cần vài lời đã có người giúp hắn giải quyết mọi chuyện.
Kiếp này, hắn phải tự tay chăm sóc mẹ già bệnh tật, chắc cũng đã hiểu sự vất vả.
Hắn vươn tay định nắm lấy tay tôi, tôi nhanh chóng tránh đi.
“Anh sai rồi, Tuệ Quyên. Em có thể tha thứ cho không? Sau này có thể đưa tiền cho em.”
“Ly hôn xong, cũng phải đưa tiền cho tôi.”
“Em nhất định phải tới mức này sao? Được thôi, đưa em 200.000, sau này đừng đến phiền nữa.”
Tôi lấy tập tài liệu trong túi ra, đặt trước mặt hắn.
“Anh có một căn hộ hơn 1,5 triệu tệ, hai chiếc xe mỗi chiếc 200.000, chưa kể tiền tiết kiệm.
Anh nghĩ chỉ với 200.000 mà muốn đuổi tôi đi sao? Mơ đẹp quá nhỉ?”
“Em… Em trước đây không như !”
Trong mắt Trương Thành, tôi chỉ là một phụ nữ vùng quê nhỏ, chỉ biết quanh quẩn với cơm gạo mắm muối.
Hắn không ngờ hôm nay lại bị tôi lật bàn như thế này.
“Trước đây tôi ngu, để bị lợi dụng suốt mấy chục năm.
Nếu tiếp tục ngu thêm nữa, chắc kiếp này bị hút sạch máu luôn quá.
Tôi muốn một nửa số tài sản của .”
“Không đời nào! Cùng lắm đưa em 600.000.”
Sau một hồi mặc cả, cuối cùng Trương Thành chấp nhận đưa tôi 900.000 tệ, với điều kiện tôi không vạch trần chuyện hắn phạm tội trùng hôn.
Một tháng sau, Trương Thành hoàn tất chuyển tiền cho tôi, và chúng tôi nhanh chóng hoàn tất thủ tục ly hôn.
Bước ra khỏi Cục Dân Chính, hắn ôm người phụ nữ kia vào lòng, ánh mắt đầy căm tức tôi rời đi.
Khi tôi vừa nhận tiền, điện thoại liền đổ chuông.
Là con trai tôi.
“Mẹ! Mẹ chuyển tiền cho con đi!
Con đang định mua nhà trên thành phố, nếu không mua bây giờ sau này càng không mua nổi!”
Tôi chỉ nhếch môi, lắc đầu.
“Tôi không giúp .
Số tiền này tôi sẽ không đưa cho cậu.
Cậu muốn tiền thì đi tìm ba cậu và dì Lưu mà xin.”
Sau đó, tôi quay về huyện, thu dọn tiệm may sườn xám, báo hủy mặt bằng.
Tôi đến nhà mẹ ruột, kể lại toàn bộ hình hiện tại, rồi thu dọn đồ đạc lên thành phố sống cùng con .
Vừa đến nơi, tôi lập tức tìm mặt bằng mới để mở tiệm.
Kiếp trước, dù bận rộn chăm sóc mẹ chồng, tôi vẫn có thời gian xem video ngắn về thời trang truyền thống.
Tôi biết không lâu nữa, phong cách Trung Hoa hiện đại và váy Mã Diện sẽ trở thành xu hướng.
Lần này, tôi muốn tận dụng lợi thế biết trước để kiếm tiền.
Sau một thời gian bận rộn, tiệm mới khai trương.
Ở một thành phố xa lạ, với tệp khách hàng mới, tôi phải nỗ lực rất nhiều.
Dựa vào ký ức kiếp trước, tôi bắt tay vào may những mẫu váy Mã Diện và sườn xám Trung Hoa hiện đại đang hot trên mạng.
Lúc đầu, khách hàng chỉ thấy lạ mắt, sau khi thử, họ ấn tượng bởi chất liệu vải và đường may tinh xảo.
Chẳng bao lâu, tôi đã có một nhóm khách quen trung thành.
9
Trong thời gian đó, con trai tôi liên tục gọi điện, muốn moi tiền từ tôi.
Nó biết tôi nhận tiền từ Trương Thành.
Nhưng giờ đây, Trương Thành đã mất đi một nửa tài sản, lại còn phải tranh cãi với người nhà về chuyện chăm sóc mẹ hắn.
Hắn gì còn sức lo cho con trai?
Tôi chẳng quan tâm.
Cuộc sống của tôi dần ổn định.
Lúc này, tôi bảo con đăng bài tố cáo công khai.
Tố cáo giáo sư Trương Thành của Đại học B vì đã phạm tội trùng hôn suốt hơn 30 năm.
Chuyện này nhanh chóng bão trên mạng, cư dân mạng ùn ùn kéo vào trang chính thức của trường đại học, cầu một lời giải thích.
Không lâu sau, trường bắt đầu mở cuộc điều tra. Trong thời gian đó, Trương Thành bị tạm đình chỉ công tác.
Hắn lập tức gọi điện đến, giận dữ mắng chửi tôi:
“Tôi đã đưa tiền cho rồi! Sao còn dám đăng chuyện này lên mạng?
Lúc ly hôn, đã hứa với tôi cơ mà!”
Tôi bật :
“Tôi tôi sẽ không tự tay vạch trần , tôi đâu có con tôi không .
Không khiến mất việc thì sao có thể nguôi cơn giận trong lòng tôi ?
Ba mươi mấy năm bị lừa dối, nghĩ chỉ cần mấy trăm nghìn là bù đắp sao?
Buồn thật!”
Nói xong, tôi dứt khoát chặn số của hắn.
Ngay sau đó, người vợ thứ hai của hắn cũng nhắn tin chửi rủa tôi.
Tôi chẳng buồn đáp lại, chỉ lặng lẽ chặn luôn.
Cô ta không phải kẻ vô tội.
Cô ta biết sự tồn tại của con trai tôi, vẫn đồng lõa với Trương Thành trong suốt bao năm.
Nhờ thế, ta không phải chăm sóc hai ông bà già, cũng chẳng phải hầu hạ một bà mẹ chồng độc miệng.
Cô ta chỉ việc hưởng thụ từ Trương Thành, sống một cuộc đời an nhàn.
Còn tôi, lại là một kẻ đáng thương bị trói buộc bởi hôn nhân và đạo đức.
Cuối cùng, sau khi trường đại học xác nhận Trương Thành phạm tội trùng hôn, tôi lập tức báo cảnh sát.
Hắn nhanh chóng bị bắt giữ.
Hóa ra, hắn không chỉ chung sống như vợ chồng với người phụ nữ kia mà còn tổ chức hôn lễ, thậm chí mời cả đồng nghiệp trong trường đến tham dự.
Những bức ảnh và giấy chứng nhận kết hôn giả của hắn trở thành bằng chứng trước tòa.
Cuối cùng, Trương Thành bị tòa án kết tội trùng hôn, bị kết án 1 năm 6 tháng tù giam.
Khi tôi rời khỏi tòa án, người vợ thứ hai của hắn chạy theo sau, căm phẫn tôi chằm chằm:
“Coi như giỏi! Nhưng mãi mãi chỉ là người đàn bà Trương Thành không !
Người đi cùng ấy đến cuối đời, chỉ có tôi!”
Tôi khẽ mỉm , đáp lời:
“Vậy thì tôi chúc hai người đời đời kiếp kiếp không bao giờ xa rời!”
Một kẻ như Trương Thành, tôi còn chẳng thèm vứt vào thùng rác.
Nếu có người nguyện nhặt về, tôi còn phải cảm ơn.
Sau chuyện này, cửa hàng sườn xám của tôi càng ngày càng phát triển.
Con tôi nhân cơ hội này mở cửa hàng trực tuyến, kết hợp kinh doanh cả online lẫn offline.
Chúng tôi thêm nhân viên lành nghề, và chỉ trong một năm, đã kiếm 2 triệu tệ.
Năm thứ hai, doanh thu tăng gấp đôi.
Tôi dựa vào ký ức kiếp trước, liên tục thiết kế các mẫu sườn xám và váy Mã Diện theo xu hướng mới trên mạng.
Kết hợp với chất lượng sản phẩm mà tôi luôn kiên trì theo đuổi, thương hiệu của tôi nhanh chóng trở nên nổi tiếng trên nền tảng mua sắm trực tuyến.
Không ngờ, gần 60 tuổi, tôi lại có thể tự mình dựng sự nghiệp, trở thành một nữ doanh nhân thành đạt.
Con tôi không đi theo vết xe đổ của kiếp trước, không vội vã lấy chồng sớm.
Ngược lại, nó cùng tôi mở rộng việc kinh doanh, dần dần trở thành một nữ cường nhân.
Hai năm sau, tôi nghe tin về gia đình họ Trương.
Sau khi Trương Thành ra tù, hắn không còn công việc, cũng mất luôn lương hưu.
Không còn cách nào khác, hắn chỉ có thể đi dạy thêm lẻ tẻ.
Nhưng khi phụ huynh biết hắn từng ngồi tù, họ ồ ạt rút đơn đăng ký, không ai muốn con mình học với một kẻ có tiền án.
Còn người vợ thứ hai của hắn, vốn quen sống an nhàn, không chịu nổi cảnh chăm sóc mẹ chồng bệnh tật.
Chẳng bao lâu sau, ta bắt đầu cãi vã với cả và chị hai nhà họ Trương, không ai muốn nhận trách nhiệm.
Cuối cùng, cả ba người họ vẫn phải thay nhau chăm sóc bà cụ.
Mỗi ngày, họ phải đối mặt với cảnh mẹ già mất kiểm soát vệ sinh, bốc mùi hôi thối.
Cuối cùng, Trương Thành chịu không nổi, đã tự tay bóp chết mẹ mình trong nhà.
Hắn bị cả và chị hai tố cáo, kiện ra tòa để đòi bồi thường.
Hậu quả là hắn phải bán căn hộ để bồi thường, từ đó trở thành một kẻ trắng tay, không nhà, không sự nghiệp.
Khi nghe tin này, tôi chỉ nhếch môi .
Kiếp trước, ba em họ từng rằng không muốn bà cụ chịu khổ, chỉ muốn bà ra đi trong tôn nghiêm.
Nhưng chính Trương Thành là người kiên quyết cứu bà bằng mọi giá, cho rằng chăm sóc bà đến hơi thở cuối cùng mới là chữ hiếu.
Lúc đó, hắn chỉ cần miệng, còn tôi phải bán sức lực để hầu hạ mẹ hắn.
Đến khi chính hắn trải nghiệm cuộc sống đó, hắn lại không chịu nổi.
Bạn thấy sao?