5
Trong bữa cơm, ba người đàn ông đều im lặng.
Tôi cũng không buồn quan tâm họ đang suy nghĩ gì.
Chỉ muốn nhanh chóng ăn xong, dọn đồ rồi quay về tiệm may.
Chỉ có bà cụ ngồi trong phòng khách, vừa xem tivi vừa không ngừng xổ ra từng câu chửi tục.
Nhưng có khác so với kiếp trước.
Kiếp trước, bà chỉ chửi mình tôi.
Kiếp này, ngay cả ba đứa con của bà cũng không thoát khỏi miệng lưỡi bà ta.
Khi tôi sắp ăn xong, con trai mở miệng:
“Mẹ, con sắp khởi nghiệp, mẹ cho con chút tiền đi.”
Tôi đặt đũa xuống, không thèm nghĩ ngợi mà đáp ngay:
“Không có tiền.”
“Mẹ có còn là mẹ của con không?
Bà nội không chăm, tiền cũng không kiếm ra.
Người như mẹ mà cũng dám bảo ba từ thành phố về chăm bà nội sao?
Mẹ không kiếm tiền thì nên để ba về mà kiếm tiền!”
Tôi không định để tâm đến đứa con trai này nữa.
Người ta vẫn , con trai khó mà đồng cảm với nỗi khổ của mẹ.
Kiếp trước, vì muốn chồng yên tâm việc trên thành phố, tôi đã vắt kiệt sức mình để chăm sóc mẹ chồng bại liệt.
Vậy mà con trai tôi lại trách tôi chỉ biết quanh quẩn bên bà nội, không biết kiếm tiền, ăn mặc thì lôi thôi nhếch nhác, mà phát chán.
Bây giờ không phải chăm sóc người bệnh nữa, tôi có thể ăn mặc gọn gàng, xinh đẹp mỗi ngày.
Khách đến tiệm đặt may sườn xám đều khen tôi trông có khí chất.
Tôi thu dọn đồ đạc, đưa con về lại tiệm may.
Con trai cũng đến tìm tôi mấy lần, lúc thì xin tiền, lúc thì muốn tôi về chăm sóc bà cụ.
Nhưng tôi đều từ chối.
Con tôi giờ đã đến tuổi kết hôn, tôi bảo con bé dành thời gian tìm mua nhà trên thành phố.
Nó ngạc nhiên đến mức không tin nổi, không ngờ tôi lại định mua nhà cho nó.
Hai mẹ con chuyện rất lâu, tôi kể cho nó nghe những điều có thể xảy ra trong tương lai.
Nó ngoan ngoãn lắng nghe.
Sáng sớm hôm sau, tôi đang bận rộn với đơn hàng thì hàng xóm chạy đến bảo tôi mau về nhà xem có chuyện gì xảy ra.
Tôi nghĩ chắc có chuyện lớn, liền dẫn con chạy về nhà họ Trương.
Vừa đến nơi, tôi đã thấy Trương Thành và hai người chị em của hắn đang đứng cãi nhau ngoài đường, bên cạnh là bà cụ đang ngồi trên xe lăn.
Ba người họ lớn tiếng tranh cãi với mấy người từng chơi mạt chược cùng bà:
“Nếu không phải do các người rủ mẹ tôi chơi mạt chược, mẹ tôi sao mà bị bại liệt?
Các người có trách nhiệm, phải bồi thường cho chúng tôi!”
“Đúng đó! Mẹ tôi lớn tuổi như , sao các người còn rủ bà ấy thức đêm chơi bài?
Các người phải bồi thường, nếu không chúng tôi sẽ kiện ra tòa!”
“Kiện đi! Mẹ có tay có chân, bà ấy không muốn chơi thì có thể đi, có ai cầm dao ép bà ấy không?
Bây giờ bà ấy bị liệt lại đổ lỗi cho chúng tôi sao?
Thế nếu vấp té ngoài đường thì cũng định kiện Trái Đất à? Ai bảo nó có lực hấp dẫn!”
Hai bên từ tranh cãi chuyển thành mắng chửi nhau, hình căng thẳng đến mức sắp lao vào đánh nhau.
Trương Thành nhanh mắt thấy tôi, lập tức gọi:
“Vợ, em đến rồi! Em rõ nhất chuyện này!
Mẹ có phải vì bọn họ mà bị xuất huyết não không?”
Tôi nhún vai thản nhiên đáp:
“Tôi đâu có gắn camera trên người bà ấy, sao tôi biết ?”
Mấy hôm trước tôi thấy bà cụ chửi bới còn rất trơn tru, mà hôm nay lại, miệng méo đi nhiều, chuyện cũng không còn rõ ràng.
Không biết Trương Thành và hai người kia chăm sóc bà kiểu gì.
Hai bên tiếp tục tranh cãi, đến mức cảnh sát phải tới can thiệp.
Cảnh sát bảo nếu có vấn đề thì đi kiện ra tòa, cãi nhau ngoài đường không giải quyết gì.
Trương Thành và chị hắn chẳng đòi một đồng nào từ những người chơi bài cùng mẹ hắn.
Tiền trong túi hắn mỗi ngày một vơi đi, trường học bên thành phố cũng thúc giục hắn quay về giảng dạy.
Cuối cùng, hắn tức quá, định đem mẹ hắn bỏ trước cửa nhà mấy người kia.
Nhưng kết quả là bị hàng xóm báo cảnh sát vì hành vi bỏ rơi người già, đành lủi thủi quay lại đón bà cụ về.
Kiếp này, cảm giữa ba chị em họ không còn khăng khít như trước.
Có lẽ vì mất đi tôi – đứa bị lợi dụng như kiếp trước.
Giờ đây, ba người họ tranh cãi không ngừng về vấn đề ai sẽ chăm sóc bà cụ.
Còn tôi, chỉ việc khoanh tay đứng ngoài xem kịch vui.
6
Hôm đó, tôi vừa mở cửa tiệm may thì phát hiện trước cửa có một đám đông đang vây kín.
Tôi tò mò bước lại xem, thì giật mình nhận ra người ngồi trên xe lăn chính là mẹ chồng tôi.
Khóe miệng bà chảy đầy nước dãi, trên người bốc lên mùi hôi thối không thể tả.
Bên cạnh bà là một chiếc túi vải cũ kỹ, bên trong là vài bộ quần áo cũ nhàu nát.
Họ Trương thật biết cách!
Không chỉ ném bà cụ đến đây, còn chu đáo mang theo cả hành lý!
Tôi một chiếc xe, lập tức đưa bà cụ lên đó.
Về đến nhà họ Trương, tôi phát hiện ra trong nhà chẳng có ai.
Trương Thành không biết đã trốn đi đâu, gọi điện cũng không bắt máy.
Tôi sang nhà Cả và chị Hai chồng, cũng chẳng thấy bóng dáng ai.
Xem ra ba em này đã thống nhất chung một chiến tuyến – cùng nhau trốn tránh trách nhiệm.
Mãi mới gọi cho Trương Thành, hắn thản nhiên :
“Em chăm sóc mẹ cho tốt đi. Anh không thể trì hoãn công việc .
Em là vợ , nếu còn muốn sống với thì ngoan ngoãn mà chăm sóc bà ấy đi.”
Hắn định đẩy gánh nặng này sang tôi, bám chặt tôi như đỉa đói.
Nhưng tôi không phải là con ngốc như kiếp trước để bị hắn thao túng.
Tôi lập tức bảo tài xế lái xe đến trường đại học B trên thành phố.
Xuống xe ngay trước cổng trường, tôi đi thẳng vào văn phòng nhà trường, rằng tôi muốn gặp Trương Thành, vì mẹ hắn đang trong trạng rất tệ.
Giáo viên trong văn phòng khá tốt bụng, lập tức giúp tôi liên lạc với Trương Thành.
Nhưng gọi thế nào hắn cũng không nghe máy.
Tôi bảo giáo đó đưa địa chỉ nhà hắn cho tôi, tôi sẽ tự mình mang mẹ hắn đến gặp hắn ngay.
Lấy địa chỉ, tôi lập tức dẫn tài xế lái xe đến đó.
Khi đến khu chung cư của hắn, tôi mới biết thì ra Trương Thành đã sớm mua nhà trên thành phố.
Chẳng qua hắn chưa từng với tôi mà thôi.
Trước đây hắn bảo tôi rằng nhà trường có quá nhiều người đăng ký suất nhà công vụ, hắn chưa đủ thâm niên nên không xin .
Sau này, khi đủ điều kiện thì lại rằng muốn nhường cơ hội cho đàn em, không muốn tranh giành.
Thế nên suốt bao nhiêu năm qua, tôi vẫn luôn tin rằng hắn sống trong ký túc xá dành cho giảng viên.
Có hai lần tôi từ huyện lên thăm hắn, thấy hắn ở trong một căn phòng ký túc trống trơn, tôi còn rơi nước mắt vì thương hắn.
Tôi thậm chí còn muốn tìm hiệu trưởng để đòi công bằng cho hắn, hắn ngăn tôi lại, bảo lãnh đạo cũng có khó khăn riêng.
Không ngờ kiếp này tôi mới nhận ra mình đã bị lừa dối đến mức nào.
Theo lời đồng nghiệp của hắn, từ hai mươi năm trước, Trương Thành đã mua một căn hộ nhỏ.
Vài năm gần đây, hắn đã đổi sang căn hộ lớn hơn.
Khi tôi bước vào khu chung cư xanh mát với đầy đủ tiện ích như phòng gym, hồ bơi, sân cầu lông, trong lòng tôi dâng lên một cơn giận khó kiềm chế.
Kiếp trước, tôi dắt mẹ hắn đi khắp chợ, mặc cả từng hào một khi mua rau cải.
Trong khi đó, hắn lại sống thoải mái một mình trong căn hộ sang trọng này.
Đến cuối cùng, hắn còn trách tôi không chăm sóc mẹ hắn chu đáo.
Lần này, để xem hắn chăm sóc mẹ hắn thế nào.
Tôi lên đến tầng mười tám, bảo tài xế tạm thời giấu bà cụ đi, rồi tiến lên bấm chuông.
Tôi đang nghĩ xem nên chửi Trương Thành thế nào, khi cửa mở ra, tôi ngẩn người.
Đứng trước mặt tôi là một trẻ hơn tôi vài tuổi, mặc đồ ở nhà, ánh mắt đầy cảnh giác:
“Cô là ai?”
Tôi nhanh chóng lấy lại bình tĩnh, mỉm :
“Chúng tôi là người của trường đại học, đến tìm Trương Thành.
Cô là người nhà của ấy à?”
Cô ta gật đầu:
“Vâng, tôi là vợ ấy. Chờ một chút, tôi gọi ấy.”
Chẳng bao lâu sau, cửa lại mở ra.
“Ai thế? Không phải có nhóm chat công việc sao? Tại sao lại đến tận nhà?”
Nhìn thấy tôi, Trương Thành lập tức muốn đóng cửa.
Nhưng tôi nhanh tay đẩy cửa ra, quay đầu ra hiệu cho tài xế mang người vào.
7
Khi ba chúng tôi đứng trong phòng khách, cảm giác thật không hợp với không gian hiện đại này.
Tôi đảo mắt xung quanh, tặc lưỡi :
“Không tệ đâu, Trương Thành.
Bấy nhiêu năm qua, cuối cùng cũng tích góp kha khá tài sản đấy.”
Người phụ nữ bên cạnh hắn cau mày, tức giận hỏi:
“Cô là ai? Cô mang hai người này đến nhà chúng tôi gì?”
Tôi nhạt, quay sang Trương Thành:
“Trương Thành, ấy không biết tôi sao?
Cũng đúng, nào dám để ấy biết chuyện?”
Tôi cúi xuống đẩy chiếc xe lăn về phía trước, chỉ tay về phía căn hộ:
“Mẹ, mẹ xem.
Con trai mẹ sống sung sướng thế này đây.
Bao năm qua, hắn chẳng hề có ý định đón mẹ lên đây ở cùng.
Nếu không phải tôi mang mẹ đến, có khi cả đời này mẹ cũng chẳng bao giờ biết con trai mẹ sống như một ông hoàng thế nào.”
Bà cụ trên xe lăn thở hổn hển, đôi mắt dán chặt vào Trương Thành.
Hắn giận dữ quát lên:
“Cô rốt cuộc muốn gì?”
Tôi nhún vai, giọng nhẹ nhàng:
“Tôi muốn gì à?
Anh muốn bỏ mẹ lại cho tôi chăm sóc, tôi không muốn.
Giờ thì cả thành phố đều sẽ biết, giáo sư đại học Trương Thành bỏ rơi mẹ già bại liệt, còn cố đẩy trách nhiệm sang vợ cũ.”
Tôi đảo mắt xung quanh, ánh mắt dừng lại trên tủ TV, nơi có một bức ảnh gia đình.
Tôi bước lại gần kỹ, lập tức nhướn mày.
Trong ảnh, ngoài Trương Thành và người phụ nữ kia, còn có một cậu bé.
Tôi hắn, chậm rãi :
“Hóa ra còn phạm cả tội trùng hôn nữa cơ đấy.”
Trương Thành chắn trước mặt người phụ nữ kia, nghiến răng tôi:
“Cô rốt cuộc muốn gì?”
“Ly hôn.
Căn nhà này quy ra tiền mặt, chia cho tôi một nửa.”
“Không thể nào! Đừng có mơ!”
Tôi khoanh tay, hắn với vẻ khinh miệt, rồi giơ chiếc điện thoại trong tay lên.
“Bây giờ tôi không phải là người cần , mà là phải giữ gìn danh tiếng giáo sư đại học Trương của mình.
Muốn bảo toàn danh dự thì tốt nhất là nhanh chóng ký vào đơn ly hôn.”
Lúc đứng ngoài cửa, tôi đã bảo tài xế lén quay video.
Ban đầu tôi chỉ định ghi lại cảnh Trương Thành từ chối chăm sóc mẹ ruột của hắn.
Không ngờ lại vô ghi lại một bí mật trời.
Hóa ra, kiếp trước, khi hắn không thể tha thứ cho tôi, thực chất chỉ là cái cớ để hắn ở lại thành phố, thoải mái sống với gia đình nhỏ của hắn.
Tôi không ngờ, sống hơn năm mươi năm, phần lớn cuộc đời mình chỉ là bị lợi dụng.
Để lại mẹ hắn trong nhà hắn, tôi bảo tài xế lái xe về trường đại học nơi Trương Thành giảng dạy.
Sau khi dò hỏi, tôi mới biết, thì ra hắn và người phụ nữ kia đã qua lại với nhau từ khi tôi sinh con không lâu.
Không bao lâu sau, ta có thai, đứa con của họ còn lớn hơn con trai tôi một tuổi.
Lúc tôi bị mẹ chồng mắng là đồ đàn bà của, Trương Thành đang cùng vợ bé dạo quanh trung tâm thương mại.
Lúc tôi khổ sở lo tiền học phí cho con, hắn đang đưa gia đình nhỏ đi du lịch.
Từng mảng sự thật bị lật mở trước mắt tôi, khiến tôi rốt cuộc hiểu ra vì sao hắn luôn tìm cách ngăn tôi lên thành phố.
Vì sợ tôi sẽ hủy cái tổ ấm giả tạo của hắn.
Kết hôn hơn ba mươi năm, mà tôi không hề hay biết gì về chuyện này.
Sau khi điều tra xong, tôi ngồi xuống một quán cà phê gần cổng trường, cố gắng sắp xếp lại tất cả thông tin vừa nhận .
Bất ngờ, điện thoại reo lên.
Là con trai tôi.
“Mẹ! Mẹ lại loạn gì nữa ? Sao mẹ lại đòi ly hôn với ba?
Hai người đều hơn năm mươi rồi, giờ mà ly hôn thì con còn lấy vợ kiểu gì?
Mẹ đúng là mất mặt con!”
Tôi đặt tách cà phê xuống, giọng lạnh lùng:
“Ba con ở ngoài có một gia đình khác, ba mươi năm rồi.
Mẹ đòi ly hôn thì có gì sai?
Còn chuyện con có lấy vợ hay không, đó là vấn đề của con, đừng đổ hết lên đầu mẹ!”
“Nhưng dì Lưu đâu có gì sai!
Với lại, bao năm qua mẹ cũng sống tốt mà?”
Lời của con trai đầu tôi như nổ tung.
Tôi nghiến răng hỏi:
“Ý con là, con đã sớm biết chuyện ba con có vợ khác?
Và các người sống rất hòa thuận với nhau?”
Con trai im lặng một lúc, rồi ậm ừ :
“Con cũng chỉ biết khi vào đại học thôi.
Mẹ đừng tính toán với ba nữa.”
Tôi lập tức dập máy, nước mắt giàn giụa.
Hai mươi mấy năm trời tôi dốc hết lòng nuôi dạy con trai, không ngờ nó đã biết chuyện từ lâu, lại giấu tôi.
Tôi nén đau đớn, gọi cho con .
Vừa nghe ba nó ngoại , con bé liền chửi thẳng vào điện thoại.
Sau đó nó hỏi địa chỉ của tôi rồi lập tức chạy đến.
Hóa ra, trong cái gia đình này, chỉ có tôi và con là người ngoài.
8
Sau khi con đến, tôi liền một phòng khách sạn, ngồi lại cùng con và kể cho nó nghe toàn bộ sự thật tôi điều tra .
Tôi may mắn vì mình không đơn độc.
Tôi còn có con .
Hai mẹ con bàn bạc xem phải thế nào để tối ưu lợi ích của tôi trong vụ ly hôn này.
Con bé đề nghị tôi người điều tra xem Trương Thành hiện tại có bao nhiêu tài sản, tránh để bị thiệt thòi.
Trong lúc đó, Trương Thành liên tục gọi điện cho tôi, muốn chuyện.
Nhưng tôi không thèm nghe máy.
Hắn không chỉ muốn dỗ dành tôi, mà còn khuyên tôi đừng cố chấp, đừng ầm lên.
Hắn hắn sai rồi, hứa sẽ đưa cho tôi một phần tiền để tôi sống yên ổn.
Hắn có thể không sốt ruột sao?
Gần đây mẹ hắn đã loạn cả nhà hắn lên.
Người phụ nữ kia từ ngày cưới hắn chưa từng chăm sóc mẹ chồng, nay bị ép buộc phải , chắc chắn không chịu nổi.
Bạn thấy sao?