Kiếp Này Tôi Không [...] – Chương 2

3

Không biết ba chị em bàn bạc với nhau thế nào, cuối cùng, ca phẫu thuật vẫn thực hiện.

Ba tiếng sau, bác sĩ thông báo ca mổ đã xong, bà cụ rất có khả năng sẽ bị liệt.

Quả nhiên, sau khi tỉnh lại, mẹ chồng tôi hoàn toàn bị bại liệt.

Lúc này, ba người họ mới ngồi lại bàn bạc xem ai sẽ chăm sóc bà.

“Chúng ta luân phiên chăm sóc mẹ, mỗi nhà một đêm, như là công bằng nhất.”

Chị Hai chồng nghe thì hay, mới chăm sóc hai hôm đã tìm cớ không đến nữa.

Chưa đến hai ngày, chị ta đã viện lý do chồng giục về gấp.

Thế là việc chăm sóc bà cụ lại rơi lên đầu Trương Thành.

Trước mặt chị, hắn tỏ ra rộng lượng, bao dung.

Nhưng trước mặt tôi, hắn lại bộc lộ bản tính gia trưởng, lười biếng.

Ban đầu còn hùng hồn nhận trách nhiệm chăm mẹ, cuối cùng chỉ toàn ngủ trong phòng bệnh, hoặc chạy sang các phòng khác buôn chuyện với mấy ông cụ.

Còn tôi, không còn cách nào khác, đành phải gác lại công việc ở tiệm may để ở lại chăm sóc bà.

Chẳng bao lâu sau, ba người họ đã thống nhất xong kế hoạch chăm sóc mẹ chồng.

Lúc đầu, hai ngày đầu tiên, chị Hai chồng vẫn còn chịu khó chăm sóc mẹ.

Nhưng đến lượt Trương Thành thì hắn lại bắt đầu lười biếng.

Chăm sóc người bệnh không phải chuyện đơn giản, đặc biệt là sau phẫu thuật.

Thuốc truyền dịch hết phải gọi y tá, lúc nào cũng phải túc trực, không thể lơ là.

“Tuệ Quyên, lát nữa em theo vào viện chăm mẹ.”

Tôi liếc hắn một cái, tiếp tục ăn bữa sáng trước mặt.

“Không rảnh, hôm nay tiệm có đơn hàng.”

“Đơn hàng gì mà quan trọng hơn mẹ ?”

“Tôi không kiếm tiền, chẳng lẽ ra đường mà hít gió Tây Bắc sống à?

Những năm qua, từng đưa tôi một đồng nào chưa?”

Trương Thành thấy tôi hôm nay khó chịu, liền chửi rủa vài câu rồi đi thẳng đến bệnh viện.

Lúc trước khi cưới, mẹ chồng tôi là người không an phận, dặn Trương Thành phải giữ chặt tiền, đừng để tôi lừa mất.

Sinh con đầu lòng, tôi nghĩ Trương Thành sẽ đưa chút tiền sữa cho con.

Nhưng hắn lại mẹ hắn bảo, sinh con thì không có tư cách tiêu tiền.

Sáng hôm sau đến lượt bàn giao ca cho chị Hai chồng.

Kết quả, Trương Thành gọi thế nào cũng không liên lạc với người nhà chị ta.

Hắn lại gọi cho rể, rể lạnh nhạt :

“Không liên quan đến tôi, đừng gọi cho tôi nữa.”

Trương Thành hết cách, đành tự mình ở lại bệnh viện.

Hắn liên tục nhắn tin, gọi điện cho tôi, bảo tôi đến viện thay ca.

Tôi thậm chí không buồn , chỉ dứt khoát cúp máy.

Kiếp trước, lúc này chính là lúc chị Hai chồng viện cớ để trốn trách nhiệm.

Trương Thành lại bảo có tôi ở viện rồi, chị ta cứ yên tâm mà lo chuyện riêng.

Không phải tự tay chăm mẹ, hắn đương nhiên thoải mái nhận lời.

Cuối cùng, chỉ có tôi một mình ở bệnh viện, lo từ ăn uống đến dọn dẹp vệ sinh, đổ bô, tắm rửa cho mẹ chồng.

Bỏ tiền, bỏ sức, bị sai bảo như osin.

Tôi chịu đủ rồi. Đến lúc để Trương Thành tự mình nếm trải cảm giác đó.

Chưa đầy hai ngày, hắn đã không chịu nổi.

Tìm chị Hai chồng cũng vô ích.

Cuối cùng, hắn phải tự bỏ tiền một hộ lý.

Chẳng bao lâu sau, mẹ chồng tỉnh lại, Trương Thành lập tức gọi chúng tôi đến bệnh viện.

Vừa bước vào phòng bệnh, tôi đã cảm nhận ngay ánh mắt sắc lạnh của bà cụ.

“Mày, vợ thằng Ba! Còn không mau lại đây đổ bô cho tao?”

Tôi bà một cái.

Trông bà hốc hác đi nhiều, miệng lưỡi thì vẫn không hề thay đổi.

Người bà thương nhất vẫn là Trương Thành – đứa con trai út dạy đại học của bà.

Từ ngày hắn lấy tôi, bà luôn thấy con trai mình bị thiệt thòi.

Trong suy nghĩ của bà, con trai bà phải cưới một giáo đại học mới xứng đáng.

Kiếp trước, để chứng minh lòng hiếu thảo, tôi đã ngoan ngoãn theo.

Nhưng bây giờ, tôi không còn là kẻ cam chịu như trước nữa.

4

“Người ta không có con cái mới phải nhờ người ngoài phụng dưỡng.

Bà đâu phải không có con, sao lại bắt một người ngoài như tôi hầu hạ?”

“Tuệ Quyên, em là sai rồi. Mẹ cũng là mẹ em, bảo em đổ bô thì sao nào?”

“Đúng đó, em dâu, dù sao cũng là người một nhà.”

Trương Thành và chị Hai chồng thay nhau chỉ trích tôi.

Tôi khoanh tay bọn họ.

“Mẹ tôi năm ngoái bị gãy chân, sao tôi không thấy các người đến chăm sóc, hầu hạ bà ấy?

Cũng là người một nhà, sao đến lượt mẹ tôi thì lại không ?”

Chị Hai chồng bắt đầu không vui.

“Em dâu, em đã gả vào nhà họ Trương thì chính là người nhà này.

Nghe dạo này em chẳng đến bệnh viện chăm sóc mẹ, toàn để thằng Ba lo hết.”

Tôi nhạt.

“Chị thấy em trai chị ngu nên để hắn chăm sóc mấy ngày liền.

Nhưng tôi thì không ngu.”

“Nếu bắt tôi chăm sóc, tôi sẽ dốc cả bô nước tiểu vào miệng bà ta.

Ai dám ép tôi chăm thì tôi dám thật đấy!”

Chưa kịp xong, bà cụ trên giường đã bắt đầu chửi rủa:

“Ôi trời ơi, sao số tôi khổ thế này! Con dâu vô lương tâm, đồ lòng lang dạ sói!”

Tôi bước đến gần giường, bà chằm chằm.

Tôi thắc mắc, sao vừa trải qua một ca phẫu thuật lớn mà miệng lưỡi vẫn còn cay độc như .

“Tôi không có lương tâm?

Năm đó, khi tôi sinh con đầu lòng, chỉ vì nó không phải con trai mà bà ném ngay tã bẩn vào mặt tôi.

Vết mổ chưa lành, bà đã bắt tôi xuống giường giặt tã, còn chửi tôi là thứ đàn bà hạ tiện, sinh ra con cũng hạ tiện.

Xét cho cùng, tôi với bà chẳng khác gì nhau, đừng ai ai cả.”

Sau màn náo loạn này, Trương Thành càng thêm bất mãn với tôi.

Nhưng vì hắn phải ở lại bệnh viện chăm sóc mẹ, nên cũng không có thời gian lượn lờ trước mặt tôi.

Tôi càng vui vẻ thanh thản.

Tôi tiếp tục nhận đơn hàng may mặc trong tiệm.

Kiếp này, tôi kiếm bao nhiêu tiền, bọn họ đừng hòng lấy một xu.

Hơn nửa tháng sau, bà cụ xuất viện.

Lại đến lúc tranh cãi xem ai sẽ chăm sóc bà.

Cuối cùng, bọn họ thống nhất mỗi nhà luân phiên chăm một tháng.

Nhưng chăm một người bại liệt không phải chuyện đơn giản.

Ăn uống, vệ sinh, cả ngày lẫn đêm đều không thể rời mắt.

Đây là một công việc vắt kiệt sức lực.

Kiếp trước, Trương Thành chỉ mới chăm mẹ vài ngày đã trốn về thành phố.

Hắn gọi điện than thở:

“Anh biết các em vất vả rồi, ở xa, muốn giúp cũng không .

Chỉ cần mẹ còn sống, dù chỉ còn một hơi thở, đó cũng là phúc phận của chúng ta.”

Mỗi lần nghe những lời này, tôi chỉ thấy buồn .

Nói lời hay thì ai mà chẳng .

Chỉ có những người trực tiếp chăm bệnh mới hiểu nỗi khổ thực sự.

Tôi không muốn sống chung với bà cụ dưới một mái nhà.

Thế là tôi thu dọn ít đồ đạc, dọn ra tiệm may ở luôn.

Kiếp trước, tôi đã chăm bà suốt mười năm.

Về sau, bà cụ liệt nửa người, méo miệng, miệng vẫn chửi .

Vì phải chăm bà, tôi buộc phải đóng cửa tiệm may, mất luôn nguồn thu nhập duy nhất.

Mỗi lần xin tiền Trương Thành, hắn lại chế giễu tôi tiêu tiền nhanh quá, bảo tôi phải tiết kiệm.

Hắn chẳng nghĩ xem mẹ hắn hở ra là đòi ăn thịt bò, hôm sau lại đòi gà mái, tiền ở đâu mà đủ?

Hôm nay, Trương Thành gọi điện kêu tôi về, con trai và con đã về nhà.

Con trai, con ?

Kỳ lạ thật.

Kiếp trước, mãi đến khi bà cụ hồi phục hơn nửa năm, bọn trẻ mới về thăm nhà.

Vậy mà kiếp này, chúng lại về sớm thế này.

Tôi cũng tính nhân tiện lấy ít quần áo mùa đông, xem thử Trương Thành lại đang giở trò gì.

Vừa mở cửa, một mùi hôi thối nồng nặc của thuốc bắc lẫn với mùi phân và nước tiểu xộc vào mũi.

Tôi chỉ mới đi hơn nửa tháng, sao nhà cửa lại biến thành bãi rác thế này?

Từ hàng xóm, tôi biết Trương Thành đã giúp việc theo giờ,

Nhưng có thì nhà cũng đâu đến mức này.

Nhìn vào trong, tôi thấy hai đứa con đang giúp bà cụ lau người.

Trương Thành nghe tiếng ngoài cửa, từ bếp đi ra, vừa thấy tôi đã cau mày trách móc:

“Sao giờ mới về? Mẹ lại bị tiểu són, mau vào dọn dẹp đi, đừng để hai đứa nhỏ phải !”

Tôi bật ,

Không biết hắn lấy đâu ra mặt mũi mà bảo tôi đi hầu hạ mẹ hắn.

Tôi hắn châm chọc:

“Chính con trai bà còn không chịu tự tay lau dọn, thì bà đúng là nuôi con uổng công rồi.

Người ta bảo ‘giường bệnh mới thấy hiếu tử’, xem ra ông giáo sư đại học như chẳng có bao nhiêu hiếu hạnh nhỉ?”

Con trai tôi vẫn cúi đầu dọn dẹp, nghe thì nhăn mặt khó chịu.

“Mẹ, mẹ cũng đã hơn năm mươi rồi, mẹ của ba cũng là mẹ của mẹ, cần gì phải rạch ròi như thế?

Với lại, chăm sóc bà nội là việc của mẹ, ba vì chuyện này mà ảnh hưởng đến công việc giảng dạy, mẹ là nội trợ thì nên gánh vác chuyện này.”

Tôi giả vờ che miệng kinh ngạc:

“Không ngờ, tôi lại dạy dỗ ra một đứa con còn giữ tư tưởng từ thời phong kiến!

Đúng là tôi thất bại quá rồi!

Thời đại này đã là thế kỷ 21, nam nữ bình đẳng, mà con trai tôi lại ra mấy lời cổ hủ này! Đúng là mở mang tầm mắt!”

Tôi quay sang con , thấy con bé đang bị bà nội mắng trong lúc giúp bà mặc quần áo.

Tôi lập tức gọi con lại, bảo nó đừng tay nữa.

“Nhà này sống trong thời đại nhà Thanh, có ngai vàng thì cũng chỉ để dành cho con trai.

Con như con đừng phí sức nữa, giúp cũng chẳng cái gì đâu.”

Con chạy đến ôm tôi, ríu rít kể chuyện gần đây.

Thấy tôi khó đối phó, cha con Trương Thành cũng không thêm, ai lo việc nấy.

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...