7
Nếu trước đây mẹ tôi – bà Lưu Mỹ Trinh – vẫn còn một tia hy vọng có thể hàn gắn với ba tôi, thì giờ đây bà hoàn toàn chết tâm, không còn chút lưu luyến.
Tôi và mẹ bàn bạc xong chiến lược đối phó: đã muốn ép mẹ ly hôn thì càng không ly, cho họ tức chơi.
Không ngờ chưa bao lâu, nhận điện thoại gấp của Trần – Trần Trí – báo rằng ba tôi đang chuyện ở bệnh viện!
Khi tôi và mẹ tới nơi thì đã nghe thấy tiếng ba tôi ngồi trên xe lăn gào lên:
“Thằng họ Trần kia, tao biết mày chẳng tử tế gì! Mày có ý đồ với vợ tao! Chỉ bị nhói tim chút xíu mà mày cũng dám bắt bà ấy nhập viện? Lại còn lừa con tao bà ấy đang điều trị, rốt cuộc mày có âm mưu gì!”
Chú Trần Trí bình tĩnh xử lý xong bệnh nhân của mình, sau đó mới ngẩng đầu ba tôi:
“Tố Quốc Thành, có cần nhập viện hay không là do bác sĩ chuyên môn quyết định. Tôi cũng không hề lừa con , mẹ con bé có nhập viện hay không chẳng lẽ con bé không biết? Còn việc vì sao họ không cho biết thì là chuyện gia đình , hỏi tôi gì?”
“Còn nữa, Tố Quốc Thành, đúng là tôi có cảm với vợ . Nhưng giữa tôi và ấy chưa từng có bất kỳ hành vi sai trái nào. Nếu không biết trân trọng, tôi sẵn sàng đợi hai người ly hôn để theo đuổi ấy. Tôi rõ ở đây, tự lo lấy thân!”
Lời của Trần vừa dứt, cả bệnh viện xôn xao, nhiều bà mắt sáng rỡ, có người còn len lén quay video.
Tôi nghiêng đầu mẹ, thấy bà đỏ mặt tía tai.
Còn ba tôi thì tức đến mức muốn bốc hỏa, gần như phát điên ngay tại chỗ.
Ông Tố Quốc Thành đập gậy mạnh xuống đất.
“Họ Trần kia, mày nằm mơ đi! Trương Nguyên Phương sống là người của tao, chết là ma nhà tao! Muốn đợi tao ly hôn với ấy à? Mơ đi!”
Có lẽ vì vợ bị người ta tỏ công khai trước mặt, còn khó chịu hơn cả bị “cắm sừng”, ba tôi tức đến phát điên, vung gậy định đánh Trần.
Mẹ tôi vội lao lên cản lại.
“Tố Quốc Thành, ông đủ chưa?!”
Ba tôi quay đầu , phát hiện là mẹ – người bao lâu nay không gặp. Không không rằng, “bốp” một tiếng, tát thẳng vào mặt bà.
“Trương Nguyên Phương, bà đi đâu biệt tăm biệt tích suốt thời gian qua đồ đàn bà lăng loàn!”
Mẹ tôi bị đánh đến ngây người, trân trối ba, trên má nhanh chóng hiện rõ dấu bàn tay đỏ rực.
Chú Trần ném mạnh tập hồ sơ y tế xuống bàn, mặt lạnh như băng đứng bật dậy:
“Tố Quốc Thành!”
Chú như sắp xông vào đánh, tôi vội chạy tới ngăn lại.
“Chú Trần, chuyện này không liên quan đến đâu, mau quay lại chỗ đi, đừng để bị kéo vào chuyện này. Bảo vệ chắc sắp tới rồi.”
Tôi đang ngầm nhắc đi gọi bảo vệ ngay.
Lúc này mẹ tôi cũng đã lấy lại tinh thần, giận dữ trừng mắt, “bốp” một cái tát trả lại ba tôi.
“Tố Quốc Thành! Ông tự hỏi xem vì sao tôi không muốn gặp lại ông? Những đoạn tin nhắn bẩn thỉu trong điện thoại ông cần tôi đọc to lên cho mọi người cùng nghe à?!”
“Ông sắp sáu mươi rồi, con cũng đã đi rồi, mà còn đi ve vãn đàn bà bên ngoài, tôi chỉ cần ông thôi đã thấy buồn nôn rồi!”
“Tôi theo ông từ năm hai mươi ba tuổi, rời quê hương, bỏ cha mẹ, về H thị dựng từ hai bàn tay trắng. Bao nhiêu năm bị mẹ ông chê bai, tôi nửa đời người vùi vào gia đình ông, chăm lo cho ông, cho con, phục vụ cả mẹ chồng, còn ông thì đối xử với tôi như hả?!”
Mẹ tôi mắt đỏ hoe, lao lên túm cổ áo ba tôi, chất vấn từng câu một.
“Ê ê ê! Chị gì , đừng tưởng ông Tố bệnh rồi là chị muốn bắt nạt là !”
Thái Đại Ni xông tới đẩy mẹ tôi ra. Cô ta to lớn, khỏe hơn hẳn mẹ tôi. Mẹ tôi hoàn toàn không phải đối thủ.
Tôi vội vàng chạy tới can ra.
“Thái Đại Ni, liệu hồn đấy. Nếu mẹ tôi hôm nay có trầy xước gì, chịu trách nhiệm nổi không?!”
Mẹ tôi mắt đỏ ngầu, Thái Đại Ni như muốn xé xác.
Cô ta khựng lại, hơi chột dạ.
Tôi lén chạm nhẹ vào mẹ, nhắc bà chưa đến lúc ra đòn.
Cuối cùng màn kịch ầm ĩ này kết thúc bằng việc ba tôi bị bảo vệ cưỡng chế đưa ra ngoài.
8
Tôi và Thái Đại Ni đưa ba về nhà. Trên đường đi, ông ta không ngừng gào thét, muốn ly hôn với mẹ tôi, bắt mẹ tôi ra đi tay trắng.
Tiếng cãi cọ ầm ĩ thu hút một đám người đứng tụ tập trước cửa xem náo nhiệt.
Từ lời bàn tán của hàng xóm, tôi và mẹ mới biết ba tôi đã đi rêu rao khắp nơi xấu mẹ tôi. Còn Thái Đại Ni thì rảnh rỗi liền đẩy ông ra sân chung cư, kéo người kể khổ.
Nào là mẹ tôi tuyệt không chăm sóc ông bị liệt nửa người, nào là mẹ tôi không đoan chính, dan díu với bác sĩ trong bệnh viện.
Ba tôi vừa vừa ho sặc sụa, bộ dạng đúng là đáng thương, khiến không ít ông trong khu cảm thấy đồng cảm.
Bây giờ, chính mấy ông ấy lại quay sang chỉ trỏ mẹ tôi:
“Nguyên Phương à, cho dù Tố Quốc Thành có sai đi nữa, trước đây mấy chục năm đâu có đi , đều là ông ấy một mình lụng nuôi cả nhà. Chắc ông ấy cả đời cực khổ quá, giờ già rồi đầu óc lẫn lộn mới bị lừa, cũng nên cho ông ấy một cơ hội, chứ đâu thể bỏ mặc . Người ta bị liệt nửa người rồi, còn gì nữa đâu?”
CHƯƠNG 6 TIẾP:
Bạn thấy sao?