“Cô với ba tôi chỉ có hai người, mà chi tiêu thực phẩm hết bốn ngàn tệ? Mỗi bữa chỉ ba món rau một món thịt, sao mà tốn như ? Cô tính luôn phần ăn của con trai vào đấy à?”
“À đúng rồi, con ở đây dùng điện dùng nước, cũng chia theo đầu người, tôi cũng trừ vào lương luôn.”
“Còn nữa, tháng này con trai hỏng bồn cầu, phí sửa chữa cũng trừ tiếp.”
Mỗi câu tôi ra, mặt Thái Đại Ni lại tối sầm thêm.
Cô ta chịu không nổi nữa, ném mạnh cây lau nhà, chống nạnh hét:
“Tố Nhu Yên, rốt cuộc muốn gì hả? Bới móc từng tí để trừ lương tôi đúng không?”
Tôi nhún vai, thản nhiên đáp:
“Cô Thái, chuyện cho có lý một chút đi. Ai đi giúp việc lại dắt theo con mình? Con ăn uống ngủ nghỉ ở đây chẳng lẽ không tốn tiền? Hồi đến không hề gì về chuyện mang con theo cả. Mà nấu ăn dở, dọn dẹp cũng không sạch, công việc cơ bản không xong, trừ lương là hợp lý. Làm thì , không thì nghỉ!”
Thái Đại Ni nước mắt lưng tròng, vặn người quay sang ông Tố Quốc Hùng cầu cứu:
“Anh Tố, giúp em một câu đi. Em mang con theo là đồng ý mà. Bây giờ Tố lại kiếm cớ để trừ lương em, rõ ràng là cố ý khó em.”
Ba tôi lập tức chộp lấy cái cốc bên cạnh ném thẳng vào tôi:
“Tôi rất hài lòng với Đại Ni, đừng có kiếm chuyện sự. Nếu Đại Ni nghỉ, tôi với cắt đứt quan hệ luôn!”
“Vậy thì thôi, ba à, lương của Thái Đại Ni là bảy ngàn tệ, lương hưu của ba chỉ có năm ngàn. Phần còn thiếu… ba tự lo đi.”
Ba tôi mặt đen như đáy nồi, gằn giọng hỏi:
“Thế tiền tiết kiệm trước đây của tao đâu?”
Tôi bật khẩy:
“Ba cái tài khoản còn có đúng một vạn tệ đó à?”
“Trả xong tiền viện phí, cộng thêm tiền giúp việc trước đó, xài hết lâu rồi. Ai kêu ba trước đây chuyển tiền cho đàn bà bên ngoài quá nhiều chứ? À, đúng rồi, để người phụ nữ đó đến chăm sóc ba luôn đi, coi như lao để trừ nợ.”
Tôi bóng gió về Thái Đại Ni, liếc mắt một cái đã thấy ta mặt không đỏ, tim không đập nhanh, chỉ có đôi mắt là cứ đảo liên tục.
Ba tôi gào lên:
“Vậy mày trả giùm tao đi!”
Tôi lặng lẽ liếc về phía Thái Đại Ni.
“Tôi trả cũng thôi, nếu Thái muốn ở lại thì phải theo quy định của tôi. Không muốn thì đi luôn cũng , tôi không giữ.”
Thái Đại Ni trừ hai tiếng:
“Cô Tố, lúc nãy là tôi nóng nảy quá. Cô cũng có lý, tôi việc ở đây với Tố cũng thoải mái, không muốn đi đâu cả. Cô bảo sao tôi nghe .”
Thế là, tiền lương bảy nghìn của Thái Đại Ni bị tôi trừ còn đúng… năm trăm.
Dù ta có giỏi giả vờ đến đâu, thì cái vẻ nghẹn khuất trên mặt cũng không che giấu .
Nói thật, năm trăm này tôi cũng chẳng muốn cho.
Nhưng nghĩ đến việc mỗi tháng có thể hành ta một lần thế này, tôi lại thấy sướng âm ỉ trong lòng.
Chỉ có điều, bấy nhiêu đây chưa đủ.
Tôi còn đang chờ – chờ đến lúc Thái Đại Ni chắc chắn lại giở trò.
6
“Thành Thành à, con ngày càng quá đáng. Tháng này lương tôi bị trừ còn năm trăm tệ, như thì sống sao nổi?”
Trong đoạn video giám sát, Thái Đại Ni mặc đồ hở hang, nép vào lòng ba tôi như một con heo trắng múp míp.
Ba tôi – Tố Quốc Thành – mặt mày hưởng thụ, vuốt ve cánh tay ta.
“Ni bảo bối, đưa hết lương hưu cho em rồi, mà vẫn không đủ à?”
“Không đủ đâu, sao mà đủ ? Phải trừ chi phí sinh hoạt nữa, em còn phải trả học phí lớp năng khiếu cho Tiểu Chí, sao đủ nổi.”
Thái Đại Ni chu môi nũng:
“Thành Thành, có thật sự em không ?”
Ba tôi chìm đắm trong đám mây ái:
“Tất nhiên là rồi.”
“Nếu em thì thêm tên em vào sổ đỏ căn nhà đi. Em không thể đi , phải ở nhà chăm sóc suốt, lại không có bảo hiểm. Anh cũng phải cho em một sự đảm bảo chứ?”
Không ngờ ba tôi lại nghiêm túc suy nghĩ.
“Thêm tên em thì hơi khó đấy. Nhà này mua sau hôn nhân, cần có sự đồng ý của vợ . Mà bà ấy chắc chắn không chịu đâu, bà muốn để lại nhà cho con – cho Nhu Yên. Trừ khi ly hôn trước, lúc đó mới chia tài sản .”
Thái Đại Ni dụi dụi vào ngực ông.
“Vậy ly hôn đi. Anh phải cho em một danh phận chứ! Mà đi, vợ có thèm chăm sóc đâu, cả đời sau này của chỉ còn trông cậy vào em thôi. Thành Thành, ly hôn với bà ấy đi.”
Cô ta ôm lấy cổ ông, giọng điệu như mè nheo trẻ con.
Ba tôi thì chiều chuộng:
“Được , nhất định ly hôn!”
Tôi và mẹ xem đến đây thì không hẹn mà cùng… nôn ra.
Bạn thấy sao?