Kiếp Này Tôi Không [...] – Chương 1

Ở kiếp trước, khi ba tôi bị phát hiện ngoại ở tuổi 59, ông quỳ xuống vừa khóc vừa nhận lỗi.

Nhưng chỉ đợi xong thủ tục nghỉ hưu, ông liền ôm hết tiền bạc trong nhà, dẫn tiểu tam và con trai riêng của ta bỏ trốn.

Mẹ vì chuyện đó mà mắc bệnh trầm cảm, cuối cùng ôm hận mà qua đời.

Tôi sống lại đúng vào ngày ba đột ngột bị cao huyết áp, cần cấp cứu gấp.

Ông ôm ngực nằm giữa phòng khách, cầu cứu: “Yên Yên, mau… mau gọi xe cấp cứu…”

Còn tôi thì thảnh thơi trong phòng ngủ, đeo tai nghe.

Ừm, bài hát này đúng là hay thật.

1

“Yên Yên… cứu ba…”

Tiếng kêu cứu lại vang lên từ phòng khách.

Tôi điềm nhiên liếc đồng hồ, ừm, vẫn còn sớm.

Thảnh thơi dùng tăm xiên một miếng dưa lưới, vị ngọt mát lan khắp đầu lưỡi, tôi nheo mắt lại, nhai một cách đầy hưởng thụ.

“Yên Yên… Yên Yên…”

Giọng ba càng lúc càng yếu dần.

Đợi đến khi điện thoại sạc đầy pin, tôi mới đứng dậy.

Mở cửa phòng, tôi lập tức đổi nét mặt, lao tới với dáng vẻ hoảng hốt vừa vặn.

“Ba! Ba sao thế này!”

Trong lòng tôi âm thầm vỗ tay khen mình diễn xuất đạt chuẩn Oscar.

Ba tôi nằm đó, thở dốc yếu ớt, không nổi một lời, chỉ có thể ra hiệu mình khó chịu.

“Ba, cố lên một chút nữa! Con gọi xe cấp cứu ngay đây!”

Tôi móc điện thoại ra, định bấm số thì bỗng khựng lại.

“Ơ, số xe cấp cứu là gì nhỉ?”

“110? 120? Ba đừng lo, để con tra Google đã.”

Ba tôi há miệng, muốn chửi cũng không còn sức, suýt nữa tôi đã bật .

Tôi cứ kéo dài thời gian như thế, chờ đến khi xe cấp cứu đến, tôi biết lần này ba sẽ không còn may mắn như kiếp trước nữa.

“Người bệnh đưa đến hơi trễ, người nhà nên chuẩn bị tâm lý.”

Bác sĩ trên xe cấp cứu nhắc tôi như .

Bên ngoài tôi nhíu mày gật đầu, trong lòng lại bình thản đến lạ.

Chết cũng , tàn phế cũng .

Ông ta đáng bị như .

Tôi lặng lẽ ba đang nằm trên giường bệnh, mặt đeo mặt nạ dưỡng khí, đầu tóc bạc trắng, trông rất yếu ớt.

Kiếp trước thấy cảnh này, tôi đã khóc đến mức lo lắng khôn nguôi.

cha con mà dốc hết sức cứu ông, đổi lại gì?

Là chuỗi tin nhắn ngoại lạnh lùng trong điện thoại ông ta.

Một người đàn ông 59 tuổi, vẫn còn ngoại với người phụ nữ 42 tuổi.

Cuối cùng còn vơ vét hết tài sản trong nhà, sống sung sướng với lương hưu, nuôi tiểu tam và đứa con riêng của ta.

Một người cha như , hôm nay có chết hay tàn phế thì có gì quan trọng với tôi nữa đâu?

2

Khi mẹ tôi đến bệnh viện, ba tôi đã giành lại từ tay tử thần.

Nhưng loại người như ông ta thì sống dai lắm, lần này chỉ bị liệt nửa người.

Mẹ ôm ông khóc nức nở bên giường bệnh, nước mắt lưng tròng.

Cả đời mẹ ba quá sâu đậm, vì ông mà từ bỏ công việc tốt ở quê nhà, rời xa gia đình ruột thịt, theo ông đến nơi xa lạ, phiêu bạt suốt nửa đời người, cuối cùng lại bị phản bội tàn nhẫn.

Mẹ không thể chấp nhận nổi, chẩn đoán trầm cảm nặng, chữa trị không có hiệu quả, cuối cùng dùng một chiếc khăn tắm, treo cổ tự tử ngay trong nhà.

Trước khi chết, mẹ vừa đốt xong những lá thư mà ba từng viết cho bà.

Mạng người mỏng manh như tờ giấy, chết rồi chỉ để lại một đống tro tàn.

Ba tôi nằm mê man trên giường bệnh, từ từ tỉnh lại, đầu óc vẫn còn lơ mơ.

Ông đảo mắt quanh phòng bệnh, cuối cùng dừng ánh lại nơi tôi.

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...