Kiếp Này Tôi Không [...] – Chương 2

Tôi đứng bên cạnh, khoanh tay màn kịch chó cắn chó này, trong lòng cực kỳ hả hê.

Tính cách hung dữ, mất nhân tính của Trương Yến ở kiếp trước tôi vẫn nhớ như in.

Một mình Triệu Đình Đình chắc chắn không phải là đối thủ của ta.

Triệu Đình Đình bị đánh đến mức chỉ biết ôm đầu chịu trận.

Hiệu trưởng vội gọi bảo vệ đến tách hai người ra.

Nhưng Trương Yến đâu có dễ dàng bỏ qua.

“Tôi cho biết, Triệu Đình Đình! Cô phải bồi thường toàn bộ viện phí cho con tôi! Thêm cả tổn thất tinh thần, phí nghỉ việc của tôi! Nếu không thì đừng mong sống yên ổn!”

Triệu Đình Đình cũng không phải loại dễ bị bắt nạt.

Tuy đánh nhau không lại, mồm mép thì ta không hề lép vế:

“Tôi mới là ân nhân cứu mạng mẹ con ! Cô vu oan tôi như không sợ con bị báo ứng sao?”

Nghe , Trương Yến lập tức vùng vẫy, đòi bảo vệ thả ta ra.

“Tôi phải xé rách cái miệng của con khốn này! Dám nguyền rủa con tôi!”

Triệu Đình Đình bị khí thế hung hăng của Trương Yến dọa cho xanh mặt.

Hoảng loạn, ta đảo mắt quanh, ánh mắt cuối cùng chạm vào tôi.

9

Tôi biết ta muốn đổ vấy mọi chuyện lên đầu tôi, kéo tôi vào cuộc chiến này.

Nhưng trước khi ta kịp mở miệng, Trương Yến đã lao đến, giáng thêm một cái tát vào mặt ta.

“Con tiện nhân này! Mày dám nguyền rủa con tao! Có phải mày ghen tị vì tao sinh con trai không?

“Đồ đàn bà vô sinh!”

Mặt Triệu Đình Đình bị đánh sưng húp lên, ta chỉ biết ôm đầu, gào khóc.

Trường mầm non lập tức trở nên hỗn loạn.

Tôi cũng nhân lúc đó rời đi.

Về đến nhà, tôi với vợ rằng sẽ đưa hai mẹ con đi du lịch.

Chờ khi mọi chuyện lắng xuống rồi hãy quay về.

Nhưng sáng hôm sau, khi tôi chuẩn bị xuất phát, cửa nhà bị gõ mạnh.

Nhìn qua mắt mèo, tôi thấy Triệu Đình Đình.

Mặt ta vẫn còn sưng, đầy vết trầy xước, trông vô cùng tiều tụy.

Hoàn toàn không còn dáng vẻ hống hách hôm trước.

Nhưng tôi biết, ta đến đây không phải để xin lỗi.

10

Vừa mở cửa, Triệu Đình Đình liền xông vào.

Nhìn thấy hành lý trong phòng khách, ta như phát điên, lao đến đạp đổ hết.

“Anh tôi bị đánh, mà còn có mặt mũi đi du lịch? Anh có còn lương tâm không?”

Tôi lạnh mặt, chỉ tay ra cửa.

“Ra ngoài.”

“Tại sao tôi phải đi?” Triệu Đình Đình gào lên, khuôn mặt méo mó vì tức giận. “Anh biết rõ Trương Yến là loại người gì, mà cố không giúp ta, có phải cố tôi không?”

Tôi nhạt: “Cô thích người tốt cơ mà? Mà tôi đâu phải thánh, sao có thể đoán trước tương lai?”

Triệu Đình Đình run rẩy vì tức giận, chỉ tay vào tôi.

“Nếu không biết, tại sao hôm qua không đứng ra giúp tôi?

“Chẳng lẽ chỉ vì tôi vài câu, liền vui vẻ tôi bị đánh, bị vu oan?

“Anh thấy tôi bị cả thế giới lên án, có phải rất hả hê không?”

Tôi nhạt, thật không ngờ ta lại trơ trẽn đến thế.

Cô ta và Trương Yến đúng là một cặp trời sinh, chỉ biết đổ lỗi cho người khác.

“Tôi rất vui, rất hài lòng. Cô cút đi ngay, nếu không tôi sẽ báo cảnh sát vì tội xâm nhập gia cư bất hợp pháp và hoại tài sản.”

Thấy tôi không dễ bị lay chuyển, Triệu Đình Đình bèn ngồi phịch xuống ghế sofa.

“Tôi không đi! Trừ khi chứng giúp tôi rằng tôi chỉ muốn giúp người, tôi bị oan!”

Không hai lời, tôi liền lấy điện thoại ra gọi cảnh sát.

“Alo, tôi muốn báo án, có người…”

Chưa kịp hết câu, Triệu Đình Đình đã lao đến giật điện thoại, cúp máy.

Cô ta nghiến răng tôi:

“Anh cứ đợi đấy! Nếu tôi không sống yên ổn, cũng đừng hòng!”

11

Khi chúng tôi trở về từ chuyến du lịch, đã hơn nửa tháng trôi qua.

Tôi tưởng mọi chuyện đã kết thúc.

Nhưng vừa về đến khu chung cư, tôi lập tức cảm nhận ánh mắt kỳ lạ của hàng xóm.

“Chính là nhà đó đấy! Họ một giáo viên mầm non mất việc mà vẫn ung dung đi du lịch!”

“Nghe còn suýt chết một đứa trẻ! Đúng là thất đức!”

“Gã đàn ông này đã thấy không phải người tử tế, chắc chắn con hắn cũng là một đứa không ra gì!”

Những lời xì xào ấy vang lên rõ mồn một bên tai.

Để tránh vợ con bị tổn thương, tôi lập tức đưa họ về quê, chờ giải quyết xong chuyện này rồi mới đón họ về.

Tiễn vợ con xong, tôi quay về nhà.

Trên cửa có đầy những lời lăng mạ thô tục phun sơn, kèm theo những lời đe dọa.

Tôi không cảm thấy bất ngờ hay tức giận, chỉ bình tĩnh quay video bằng chứng.

Sau khi tìm kiếm thông tin trên mạng, tôi mới biết mọi chuyện đều do Trương Yến và Triệu Đình Đình giở trò.

Không biết bằng cách nào, hai người này lại liên kết với nhau và đổ hết mọi chuyện lên đầu tôi.

Trương Yến tuyên bố rằng ta bị tôi ép buộc, phải đóng vai nạn nhân để lừa gạt lòng tốt của mọi người nhằm kiếm tiền.

Cô ta rằng cảnh tượng ở trường mầm non hôm đó là do tôi dàn dựng, muốn dùng dư luận để ép Triệu Đình Đình bỏ tiền ra.

Nhưng cuối cùng, vì cảm trước lòng nhân hậu của Triệu Đình Đình, ta quyết định ra sự thật.

12

Kiếp trước, tôi chỉ nhờ Trương Yến chứng rằng tôi vượt đèn đỏ là để cứu con ta.

Thế mà ta đã cắn chặt không buông, khiến tôi mất cả gia đình.

Không ngờ kiếp này, ta lại bị Triệu Đình Đình thuyết phục, quay ngoắt 180 độ!

Tôi thực sự tò mò, Triệu Đình Đình đã dùng cách nào để khiến một kẻ ích kỷ như Trương Yến chịu thay đổi lời khai.

Còn chưa kịp hành , tôi đã nhận một cuộc gọi lạ.

“Alo?”

“Tôi đã rồi, tôi sẽ khiến hối hận! Bị cả thiên hạ chỉ trích có cảm giác thế nào? Anh có hối hận vì đã không giúp tôi không?”

Là giọng của Triệu Đình Đình.

Tôi bấm nút ghi âm.

“Triệu Đình Đình, gọi cho tôi chỉ để khoe khoang à? Cô vu khống, bịa đặt, tôi có thể báo cảnh sát.”

“Cứ báo đi! Giờ ai cũng tin Trương Yến, mới là con chuột bị cả thiên hạ truy đuổi! Anh nghĩ dọa tôi à?”

Cô ta nhạo đầy đắc ý.

“Tôi thực sự tò mò, đã thế nào để Trương Yến chịu chứng giả giúp ?”

“Làm chứng giả? Cô ta toàn sự thật!”

Tôi hiểu suy nghĩ của Triệu Đình Đình.

Trương Yến quá ngu ngốc, bị người ta lợi dụng mà còn tưởng mình khôn ngoan.

“Cô cố gài bẫy Trương Yến đúng không? Ép ta đổ hết tội lỗi lên tôi, sau đó kiện cả hai chúng tôi?”

“Anh cũng thông minh đấy! Con đàn bà đó dám đánh tôi trước mặt bao người, tôi tuyệt đối không bỏ qua!”

Giọng Triệu Đình Đình đầy căm hận.

“Vậy muốn thế nào mới chịu dừng tay?”

“Cho tôi 500.000 tệ, tôi sẽ không kiện . Nếu không, cứ chờ trát hầu tòa đi!”

Nói xong, ta lập tức cúp máy.

13

Tôi đoạn ghi âm đã thu lại.

Không biết nên Triệu Đình Đình thông minh hay ngu ngốc, chỉ với vài câu , ta đã tự khai hết kế hoạch của mình.

Tôi lập tức đăng đoạn ghi âm này lên mạng.

Vì chuyện này vẫn đang nóng hổi, nên lượng người nghe tăng lên theo cấp số nhân.

Không ngoài dự đoán, đoạn ghi âm này cũng đến tai Trương Yến.

Chẳng bao lâu sau, một video khác xuất hiện trên mạng.

Trong video, Trương Yến và Triệu Đình Đình lao vào đánh nhau, túm tóc, xé quần áo, hận không thể chết đối phương.

Kết quả cuối cùng không nằm ngoài dự đoán của tôi.

Trương Yến giành chiến thắng.

Cô ta lập tức kiện Triệu Đình Đình, dùng chính những lời buộc tội mà ta từng vu oan cho tôi.

Chỉ khác ở chỗ, lần này “chủ mưu” bị đổi thành Triệu Đình Đình.

Trương Yến tố cáo rằng Triệu Đình Đình đã ép ta dối, nếu không sẽ không chịu bồi thường viện phí cho con trai ta.

Không có tiền, con ta không thể tiếp tục điều trị, vì thế ta mới bất đắc dĩ chuyện sai trái.

Cô ta khóc lóc van xin mọi người tha thứ, rằng mình chỉ là một người mẹ đáng thương.

Phải công nhận, Trương Yến rất biết cách thao túng lòng thương của dư luận.

Kết quả, Triệu Đình Đình bị tuyên án tù.

Còn Trương Yến lại một lần nữa cộng đồng mạng tung hô, trở thành người nổi tiếng.

Cô ta lợi dụng danh nghĩa kiếm tiền chữa bệnh cho con trai, bắt đầu livestream bán hàng, thu nhập một ngày bằng người khác cả năm.

Nhìn ta ra sức diễn kịch trên sóng trực tiếp, ánh mắt tôi lạnh lùng.

Kiếp trước, ta đã khiến tôi chịu bao đau khổ, tôi chưa bao giờ quên.

Kiếp này, tôi sẽ bắt ta trả giá gấp trăm lần!

14

Khi tôi còn đang suy nghĩ thế nào để trả thù Trương Yến, cơ hội đã tự tìm đến cửa.

Trong một lần đi tiếp khách ở KTV, tôi vô gặp ta.

Cô ta mặc một chiếc váy hai dây gợi cảm, khe ngực sâu hút, khuôn mặt trang điểm tỉ mỉ, vì đã uống say nên trông khá lả lơi.

Nếu không phải quá quen với giọng của ta, có lẽ tôi cũng không nhận ra.

Lúc này, ta đang cầm một xấp tiền, nhét vào áo của một thanh niên trẻ tuổi.

“Em trai à, chị có tiền, chỉ cần em ngoan ngoãn nghe lời, tối nay hầu hạ chị cho tốt, chị sẽ không bạc đãi em đâu!”

Ánh mắt gã thanh niên sáng rực khi thấy tiền, hắn ôm chặt lấy ta, hôn tới tấp.

“Chị ơi, em có nghe lời hay không, lát nữa chị sẽ biết thôi.”

Trương Yến rất hài lòng, lại móc ra một chiếc thẻ, nhét vào thắt lưng của hắn.

Ai cũng biết ta muốn gì.

Hắn ta lập tức ôm eo ta, định đưa vào phòng riêng.

Nhưng còn chưa kịp vào phòng, điện thoại của Trương Yến đã đổ chuông.

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...