Hướng Thanh Thanh tức tối thu lại phong bì, bắt đầu độc mồm độc miệng:
“Em bám lấy người giàu, dĩ nhiên chẳng coi mấy đồng bạc này ra gì!
“Em không muốn đi thì thôi, còn bày đặt giúp người ta trông nhà. Em không thấy mình chẳng khác gì chó giữ nhà cho nhà giàu à?”
Tôi xoay người, dùng dấu vân tay mở cửa, lạnh lùng chặn lại những lời lẽ chua ngoa của chị ta ngoài cánh cửa.
Trước khi đi ngủ, càng nghĩ tôi càng thấy có gì đó không ổn.
Tôi gọi cho bà Vương hàng xóm — người nổi tiếng nhiều chuyện, chuyện lớn chuyện nhỏ trong làng bà đều biết.
Bà Vương từ sau vụ ồn ào với Hướng Thanh Thanh lần trước cũng thay đổi cách về chị ta:
“Chị cháu nợ tiền không trả , lần trước về quê đã bán cả nhà đi rồi.
“Ban đầu cứ tưởng nó giữ gìn khí phách lắm, ai ngờ vẫn là đứa gia chi tử!”
Trước khi cúp máy, bà Vương không quên nhắc nhở tôi:
“Cháu cứ ở thành phố học cho tốt, đừng quay về mà vướng bận chị ta nữa.”
—— Thảo nào chị ta đột nhiên mang tiền sinh hoạt tới cho tôi.
Hóa ra là bán nhà lấy tiền!
Kiếp trước, dù chị ta bỏ mặc tôi ở nhà đói đến xanh xao, chị ta cũng không bán căn nhà của bố mẹ để lại.
Còn bây giờ…
Đây là thứ chị ta gọi là “khí phách” sao?
Tôi lạnh, cảm thấy vô cùng nực .
Giữa tôi và chị ta, thứ duy nhất còn liên kết… chính là căn nhà đó.
Bây giờ cắt đứt hoàn toàn, cũng tốt thôi.
Bạn đang đọc truyện tại TruyenNe.Com, rất mong sự ủng hộ từ các !
5
Kiếp trước, tôi không thể thi đỗ một trường đại học danh giá.
Dù sau này thành tích chuyên ngành của tôi luôn đứng nhất, năng lực việc cũng xuất sắc nhất đội, …
Tấm bằng không đủ danh giá đã khiến tôi bỏ lỡ rất nhiều cơ hội.
Đặc biệt là sau khi gặp lại Phí Minh.
Nỗi tự ti trong lòng tôi dường như còn lớn hơn trước.
Cậu ấy tốt nghiệp từ trường danh giá, ngoại hình nổi bật, gia thế giàu có.
Hoàn hảo đến mức tôi không dám lại gần.
Kiếp này, tôi dán điểm số của Phí Minh lên bàn học, ngày ngày cắm đầu ôn luyện.
Có lẽ lần này, tôi có thể cố gắng để đến gần cậu ấy hơn một chút.
Dì sợ tôi học hành căng thẳng quá nên cuối tuần thường đưa tôi ra ngoài ăn uống, mua sắm.
Vì thường xuyên mặc đồng phục, tôi chẳng có nhu cầu mua sắm gì.
Khi dì đưa tôi đi ăn, tôi còn cầm theo cuốn sổ nhỏ để tranh thủ học từ vựng.
Nhìn tôi chăm chỉ như , dì không nhịn cảm thán:
“Dao Dao chăm học thế này, định thi Thanh Hoa hay Bắc Đại à?”
Tôi đặt cuốn sổ xuống, nhẹ:
“Thanh Hoa, Bắc Đại thì chắc không nổi đâu ạ, thầy giáo nếu con bài tốt, chắc cũng có thể đỗ vào một trường 985.”
Dì vui mừng gắp cho tôi một con tôm to, hớn hở :
“Vậy thì dì nhặt báu vật rồi! Nào, ăn nhiều một chút cho bổ não.”
Tôi gắp con tôm lên, đang định bỏ vào miệng thì đúng lúc nhân viên phục vụ bưng món ăn tiếp theo ra.
Cô nhân viên đặt món ăn xuống, ánh mắt thoáng tôi chăm rồi mới rời đi.
Tôi cảm thấy ấy có chút quen mặt, nhất thời không nhớ ra là ai.
Mãi sau này, tôi mới biết
Đó là thân của Hướng Thanh Thanh.
Chuyện tôi và dì với nhau hôm đó, đương nhiên Hướng Thanh Thanh cũng biết.
Gần đến ngày thi đại học, công ty dì nhận một đơn hàng lớn, phải ra nước ngoài công tác vài tháng.
Hướng Thanh Thanh chủ gọi điện cho dì, muốn đến chăm sóc tôi.
Dì không từ chối, thế là hôm sau, chị ta xách vali dọn vào biệt thự.
Chị ta tỏ vẻ hào phóng, rộng lượng:
“Thật ra chị cũng chẳng muốn đến đâu, mai em thi đại học rồi, cũng phải có người nấu bữa sáng, gọi em dậy, đỡ để em lỡ kỳ thi.”
Nói xong, chị ta còn liếc mắt khắp biệt thự, giọng đầy ghen tị:
“Ở đây tốt thế này, bảo sao em chẳng muốn về nhà.”
Tôi lạnh, hỏi thẳng:
“Chị bán nhà rồi, em còn về sao?”
Mặt chị ta biến sắc, lập tức lại giở giọng trách móc:
“Chị bán nhà chẳng phải vì muốn cho em học hành tử tế à? Là em quá tham lam chê số tiền đó ít thôi.”
“Nếu chị định bán nhà để lo cho em, thì đã bán từ lâu rồi.” Tôi lạnh, vạch trần chị ta.
“Bây giờ chị bán nhà là để trả nợ cho khóa đào tạo âm nhạc kia thì đúng hơn.”
Chị ta nghẹn họng không nổi một câu, kéo vali vào phòng dưới lầu.
Trước khi đóng cửa, chị ta còn lẩm bẩm oán trách:
“Nếu không bán nhà, chẳng lẽ để bọn chủ nợ dí chết à?”
Nói xong, chị ta “rầm” một tiếng, đóng sầm cửa lại.
Tôi bóng dáng vô liêm sỉ của chị ta, thật sự rất muốn đuổi cổ ra khỏi nhà.
Nhưng đáng tiếc, đây không phải nhà tôi.
Sáng hôm sau, chị ta dậy thật sớm, còn cố nấu cho tôi một bát mì với trứng gà.
Tôi bát mì trên bàn, lặng lẽ đeo cặp chuẩn bị đi ra ngoài.
Chị ta vội gọi tôi lại:
“Chị dậy từ 5 giờ sáng để nấu cho em ăn đấy. Em không ăn lấy một miếng sao?”
Tôi thản nhiên đáp:
“Hôm nay thi đại học, em không muốn ăn linh tinh.”
Chị ta lập tức đập bàn đứng dậy:
“Hướng Dao! Em là có ý gì?”
Tôi quay lại bếp, lấy một cái bát nhỏ, gắp hai đũa mì bỏ vào rồi đẩy đến trước mặt chị ta:
“Nhiều thế này em ăn không hết, hay là chị cùng ăn nhé?”
Chị ta sững sờ, im lặng hồi lâu rồi lúng túng :
“Chị… chị không đói, không muốn ăn.”
Khóe môi tôi cong lên một nụ nhạt:
“Chị không ăn, em cũng không ăn.”
Tôi đặt mạnh bát mì xuống, quay người ra cửa.
Hướng Thanh Thanh chần chừ một lúc, cuối cùng vẫn mở miệng:
“Em… em không tin chị à?”
Tôi dừng bước, quay lại thẳng vào mắt chị ta:
“Đúng , em không tin chị.
“Em đã từng mơ thấy một giấc mơ. Trong mơ, em sống khổ sở vô cùng.
“Khó khăn lắm mới thi đỗ đại học, chị lại xuất hiện, bảo sẽ giúp em điền nguyện vọng.
“Thế mà chị lén lút đổi nguyện vọng của em thành trường cao đẳng miễn phí.”
Tôi thẳng vào mắt chị ta, từng câu từng chữ lạnh lùng tiếp:
“Lúc đó em cứ nghĩ mãi, tại sao chị lại em như thế?
“Sau này em mới hiểu ra, chị không thể chịu nổi việc em giỏi giang hơn chị.
“Từ nhỏ đến lớn, em chỉ dùng đồ chị bỏ lại, ăn đồ thừa của chị, kể cả trường học em cũng không phép học tốt hơn chị.”
Hướng Thanh Thanh bị tôi vạch trần ý đồ, lập tức nổi cơn thịnh nộ, bắt đầu tuôn ra những lời cay độc:
“Hướng Dao! Em bị điên à? Sao em có thể nghĩ chị xấu xa như ?
“Từ nhỏ đến lớn, em ngoài học hành ra thì có gì hơn chị chứ?
“Ba mẹ cũng luôn thương chị hơn!
“Chị cho em biết, sau này chị sẽ trở thành ngôi sao, kể cả em có thi đỗ Thanh Hoa hay Bắc Đại, cũng chẳng sánh với chị đâu!”
Tôi nhếch môi, lạnh lùng liếc chị ta một cái.
Tôi cầm lấy bát mì trên bàn, đổ thẳng lên đầu chị ta, giọng lạnh lẽo:
“Đừng để tôi phát hiện chị còn giở trò bỉ ổi nào nữa.”
Nói xong, tôi đeo cặp ra cửa, phát hiện…
Ổ khóa bị hỏng.
Tôi quay đầu Hướng Thanh Thanh, hỏi thẳng:
“Là chị sao?”
Chị ta đang dùng khăn giấy lau mì trên tóc, giả vờ không nghe thấy.
Tôi không thể chịu đựng thêm nữa, lớn tiếng :
“Trong nhà dì lắp đầy camera giám sát, chị có tin tôi báo cảnh sát ngay bây giờ không?”
Nghe tôi , chị ta ném khăn giấy xuống, vội vàng biện minh:
“Dì lớn tuổi rồi, không chồng không con, lại chỉ là họ hàng xa của chúng ta.
“Em có bao giờ nghĩ tại sao dì lại tốt với em như không?”
Thấy tôi im lặng, chị ta tiếp tục:
“Dì muốn em đổi sang họ của dì, chiếm hết lợi ích từ em.
“Ba mẹ nuôi em bao năm, em đỗ đạt thành tài mà không mang họ Hướng thì có xứng đáng với họ không?
“Đằng nào em có đỗ đại học, cũng sẽ bị người ta là bất hiếu, chi bằng đừng học thì hơn.
“Chị tất cả chỉ để giữ lại thể diện cho nhà họ Hướng!”
Dì chưa bao giờ cầu tôi đổi họ. Tôi không biết chị ta nghe mấy lời này từ đâu.
Tôi khoanh tay trước ngực, lạnh lùng chị ta, chỉ cảm thấy những lời “chính nghĩa” của chị ta thật nực :
“Chị bán nhà để trả nợ thì không sợ người ta bất hiếu à?
“Chỉ có việc tôi thi đại học thì lại mất mặt nhà họ Hướng sao?”
Hướng Thanh Thanh chết sững tôi, mãi lâu sau mới tức giận hét lên:
“Đều tại em ham giàu sang, bám lấy nhà giàu!
“Ba mẹ nuôi em lớn thế nào em cũng quên sạch, giờ theo người giàu, ngay cả họ mình cũng không nhớ!
Bạn đang đọc truyện tại TruyenNe.Com, rất mong sự ủng hộ từ các !
“Chị chẳng phải vì muốn tốt cho em sao?”
Tôi vỗ tay, lạnh lùng rút điện thoại ra:
“Nếu chị thấy mình đúng, thì chút nữa cứ với cảnh sát như thế nhé.”
6
Tại đồn cảnh sát, tôi giao bát mì còn lại cùng dữ liệu từ camera bằng chứng:
“Đây đều là bằng chứng cho thấy chị ấy cố ngăn cản tôi tham gia kỳ thi đại học.
“Đây là hành vi có tính chất đặc biệt nghiêm trọng, mong các xử lý nghiêm minh.”
Cảnh sát nhận lấy chứng cứ, chợt nhận ra điều gì đó:
“Em… hôm nay thi đại học? Em đến đây… chẳng phải lỡ thi rồi sao?”
Hướng Thanh Thanh ngồi ở góc phòng không một lời, khi nghe thấy tôi lỡ kỳ thi, ánh mắt chị ta lóe lên vẻ đắc ý.
Trời nóng nực, trên đầu chị ta vẫn còn dính mì, mùi thối nồng nặc bốc lên.
Người đi ngang qua đều nhăn mặt, né xa cả mấy mét.
Tôi liếc chị ta, khóe môi cong lên, nhẹ nhàng :
“Em tham gia cuộc thi Sinh học và giành giải nhất, đã tuyển thẳng vào đại học rồi.
“Tham gia kỳ thi này chỉ là để xem em đã cố gắng suốt hai năm qua có đạt kết quả thế nào thôi.”
Những gì chị ta hôm nay, trong mắt tôi chẳng khác nào trò hề của một con hề nhảy nhót.
Nghe tôi tuyển thẳng, Hướng Thanh Thanh lập tức sụp đổ.
Bạn thấy sao?