“Những căn nhà là của hồi môn của tôi – ta cũng bán đi hết! Chỉ để nuôi nhà các người!”
“Tiền bạc trong nhà không còn một xu! Tôi và Tiểu Tranh giờ còn chẳng biết phải đi đâu sống! Vậy mà các người còn đến tranh nốt chỗ tiền cuối cùng của mẹ con tôi?!”
Nói đến đây, tôi ngồi bệt xuống đất, gào khóc thật to, nước mắt như mưa rơi xuống mặt.
“Chồng ơi, chết sớm quá… Anh vừa mất, mẹ chồng đã dắt theo trai đến cướp tiền rồi! Không chừa cho mẹ con em một con đường sống!”
Tôi rất lớn, đủ để cả khu vực an toàn nghe thấy. Rất nhiều người quay đầu lại , phần lớn là hàng xóm cũ từng sống cùng một khu với chúng tôi trước khi xảy ra đất.
Trì Dự không ngờ tôi lại khóc lóc om sòm giữa đám đông, gào tên ta như thế.
Anh ta là loại sĩ diện, rất coi trọng thể diện. Vừa thấy mọi người mình bằng ánh mắt khinh bỉ, ta lập tức mất mặt đến mức giận tím cả người.
“Cô linh tinh cái gì đấy?! Nhà chúng ta… căn hộ đứng tên cả hai và sổ tiết kiệm cộng lại cũng phải trên chục tỷ!”
Tôi lạnh, nhếch môi:
“Anh biết rõ quá ha? Nhà tôi mà cũng nắm như lòng bàn tay ?”
Trì Dự nghẹn họng.
Dù có là em ruột thì cũng chẳng ai vạch toang hết gia sản cho nhau nghe. Huống hồ quan hệ giữa Trì Dự và Trì Triêu vốn cũng chẳng mấy thân thiết.
Tôi thẳng vào mắt ta, ánh mắt lạnh như băng:
“Anh không phải Trì Dự. Anh là Trì Triêu. Vậy mà biết rành rọt mọi thứ như thể tài khoản đứng tên !”
Lời vừa ra, không khí lập tức đông cứng lại.
Trì Triêu – người hiện đang đội lốt em trai mình – không thể trả lời, chỉ biết nghiến răng câm nín như nuốt phải gai.
Tôi gương mặt cứng đờ của ta, bật lạnh lẽo:
“Anh diễn cũng khéo đấy. Chỉ tiếc… vai này không gánh nổi.”
“Anh à, ban đầu tôi còn nghĩ đã là người một nhà thì đừng tính toán chi ly gì. Nhưng Trì Dự vừa mất chưa bao lâu, đã muốn ép mẹ con tôi đi vào chỗ chết à?!”
“Anh ác thật đấy! Nếu đã thì cũng đừng trách tôi không nể nang gì nữa!”
“Mỗi một đồng Trì Dự đưa cho nhà đều là tài sản chung trong hôn nhân của tôi và ta! Tôi cầu các người lập tức hoàn trả! Còn những món trang sức mà Trì Dự lén đưa cho chị dâu, đó toàn bộ đều là của hồi môn cha mẹ tôi để lại, không liên quan gì đến các người!”
Chuyện Trì Dự hay đưa tiền cho mẹ ruột thì hàng xóm ai cũng biết, trước giờ còn khen ta “hiếu thuận”. Nhưng giờ mà còn lén lấy trang sức của vợ đem tặng “chị dâu” thì ai nghe cũng thấy không chấp nhận nổi.
Vừa nhắc đến trang sức, Hạ Nam – đang đứng một góc – không nhịn nữa. Cô ta ôm cái bụng bầu chưa lộ rõ, đi thẳng đến trước mặt tôi, hất cằm đầy khiêu khích:
“Cô nghèo đến điên rồi à? Mấy thứ đó đều là Trì Dự tự nguyện tặng chúng tôi, dựa vào cái gì mà đòi lại?!”
“Giỏi thì xuống mồ mà đòi chồng đi! Loại đàn bà khắc chết chồng như , sống còn gì cho chật đất?!”
Hạ Nam đứng chắn trước mặt Trì Dự, xả ra một tràng toàn những lời nhục mạ khó nghe, mà người đàn ông phía sau – không những không ngăn cản, còn ta bằng ánh mắt mềm mỏng đầy nuông chiều.
Đến khi Hạ Nam chửi đủ rồi, Trì Dự còn vỗ lưng dỗ dành, rồi quay sang tôi, ra vẻ nhẫn nhịn:
“Chị dâu đang mang thai, tính khí thất thường, em cũng nên rộng lượng một chút đi. Dù gì cũng là người trong nhà cả.”
Tôi nhếch môi lạnh, giọng đầy châm biếm:
“Người trong nhà các người, chỉ có nhau. Còn tôi, chỉ là góa phụ mất chồng, bị đẩy ra người ngoài!”
Câu của tôi vừa dứt, Trì Dự rõ ràng khựng lại, ánh mắt né tránh không dám thẳng vào tôi.
Mẹ chồng không nhịn nổi nữa. Thấy cả Hạ Nam lẫn Trì Triêu đều chẳng gì tôi, bà ta tức đến mức xông lên đẩy mạnh một cái.
“Tôi cho biết, đừng giở mấy cái chiêu trò đó ra, toàn bộ nhà cửa tiền bạc trong nhà này đều phải để cho tôi! Cô chỉ là con đàn bà góa chồng dắt theo đứa con hoang, còn đòi tiền cái gì chứ?!”
“Nam Nam đang mang cháu đích tôn của tôi đấy, biết không?!”
Tôi bị đẩy loạng choạng, đập vào hộp cơm kim loại cạnh chiếc giường gấp. Con tôi đang ngủ lập tức bị đánh thức, vừa mở mắt đã thấy một đám người hùng hổ vây trước mặt mẹ, liền bật khóc nức nở vì sợ hãi.
Bạn thấy sao?