19
Ta đã chấp nhận sự thật hài tử không thể trở thành thế tử.
Nhưng có người không thể chấp nhận .
Sau khi gia nghe ta hoài là nam thai.
Thế mà ngày hôm sau, hắn tới tìm quốc công gia.
Lúc đó ta vừa xong cảnh bổ cho quốc công gia, bưng nó đến trước cửa thư phòng .
Thì nghe bên trong truyền đến tiếng cãi nhau.
Quốc công gia cự tuyệt việc gia cầu ngài xin chỉ phong mình thế tử.
Cô gia từ lâu đã oán hận quốc công gia.
Hiện giờ nghe ngài sắp có nhi tử, còn cự tuyệt cầu của mình, hận ý trong lòng càng dâng lên như cá gặp nước.
Hắn lạnh một tiếng: “Ngài không chịu cho ta thế tử, còn không phải là để dành cho thân sinh nhi tử của ngài sao ? Nếu lúc trước không có phụ thân ta thì ngài sớm đã chết, người không biết cảm ơn còn chưa tính, hiện giờ thế như đối ta, ngươi quả thực chính là cái ích kỷ người!”
Một tiếng tát vang lên.
Cô gia nổi giận đùng đùng từ trong phòng đi ra, mặt hắn sưng đỏ.
Ở phía sau, quốc công gia vẻ mặt tối sầm cùng ánh mắt đầy thất vọng .
Cô gia vừa bước ra khỏi cửa, liền thấy ta đứng ở trong viện, hận ý trong mắt hắn lại càng nồng.
“Xuân đào, ngươi, kẻ tiện nhân phản bội chủ tử , lúc trước nếu ngươi đi theo ta, cũng sẽ không có nhiều việc rắc rối như này, ngươi muốn cho con của ngươi thế tử? Nằm mơ đi !”
Nói xong, biểu của hắn ta trở nên giống kẻ điên.
Hắn phát điên lao về phía ta , muốn đẩy ta ngã.
Ta hoảng loạn lui về phái sau, đưa mắt cầu cứu về phía quốc công gia.
-
Cô gia không đạt đạt ý nguyện như mong muốn.
Quốc công gia là người tập võ,nhanh chóng ôm ta vào trong ngực bảo vệ , một chân đá văng hắn ra xa.
Cô gia ngã trên mặt đất, bị thị vệ đè xuống , giận dữ giãy giụa.
Trong mắt cậu đầy hận ý, chằm chằm ta và Quốc công gia.
Quốc công gia sắc mặt xanh mét, biểu càng thêm thất vọng, lắc đầu ra lệnh: “Dẫn đại công tử đi xuống, nghiêm ngặt trông coi, không có lệnh của ta, không thả ra.”
Hắn giãy giụa đầy chật vật, vẫn bị thị vệ áp giải đi xuống.
Ta dáng vẻ bây giờ của hắn, không khỏi nhớ tới chính mình kiếp trước
Lúc đó, hắn cũng ta với vẻ điềm tĩnh như nước.
Nhìn ta bị nhấn chìm trong nước, vùng vẫy không ngừng .
Không ngờ giờ đây, hoàn cảnh hoàn toàn ngược lại.
……
20
Mấy tháng sau, ta sinh ra một bé trai.
Quốc công gia đặt tên cho nó là Dung Tử An.
Ta nghĩ có lẽ ngài không phải là không muốn có con như trong lời đồn đại.
Ngài đối đứa nhỏ này có phần mến.
Dung Tử An không có cao lớn vạm vỡ như quốc công gia.
Đường nét gương mặt cũng không có chút nào giống ngài.
Nhưng lại giống ta như cùng một khuôn đúc ra.
Tuy là bé trai dung mạo diễn lệ khác thường.
Ta đứa nhỏ này mà khởi ngẩn người suy nghĩ đứa bé ở kiếp trước chắc hẳn là cũng sẽ giống như ?
Tuy đứa bé này lớn lên giống ta, tính cách lại cực kỳ giống quốc công gia.
Từ nhỏ đã thích giơ đao múa kiếm.
Năm thằng bé ba tuổi, quốc công gia bắt đầu tự mình dạy dỗ hắn.
Ta đau lòng vô cùng , đứa bé này từ nhỏ đã chẳng hề kêu ca khổ mệt mỏi .
Điều này lại khiến cho quốc công gia rất hài lòng.
Lúc Đúng Tử An năm tuổi.
Tiểu thư bệnh nặng nhiều năm, rốt cuộc cũng chết bệnh, chỉ để lại một nữ nhi 6 tuổi tên là Dung Duyệt
Ta thấy đứa bé đó đánh thương, nên đã đưa về nuôi dưỡng bên người cùng với Dung Tử An.
Dung Duyệt là đứa bé mệnh khổ.
Sau khi tiểu thư sinh nàng ra, cơ thể vẫn luôn không khỏe.
Hơn nữa gia sớm đã cùng nàng chia lòng, khiến nàng mỗi ngày đều sống sống trong sầu khổ.
Dần dần, tất cả nỗi oán hận và tức giận của nàng đều trút lên người Dùng Duyệt.
Hận lúc trước mình sinh ra không phải là nhi tử , mà lại sinh ra đứa con không có giá trị này.
Lại càng hận đứa trẻ cơ thể của mình suy yếu.
Nếu không phải mang thai, phu quân nàng cũng sẽ không vào trong phòng nàng.
Nàng cũng sẽ không chịu đựng khổ sở tìm một nha hoàn thông phòng hầu hạ hắn.
Nếu không có nha hoàn thông phòng, mọi thứ cũng sẽ không thay đổi thành dáng vẻ bây giờ .
Nàng đương như điên rồi, quy hết thảy nguyên nhân đau khổ về đứa bé này.
Dung Duyệt từ nhỏ bị mẹ đẻ đánh chửi nhục nhã, bị người hầu ăn hiếp, phụ thân đối nàng cũng chẳng quan tâm, ngay cả thiếp thất cũng không xem nàng ra gì.
Lúc đứa nhỏ này tới đây , gầy yếu nhỏ bé, thậm chí còn thấp hơn Dung Tử An khí đó năm tuổi một cái đầu.
Ánh mắt nhút nhát sợ sệt, không dám lớn tiếng chuyện, ngay cả đồ ăn cũng không dám ăn nhiều.
Nuôi dưỡng mấy tháng, cuối cùng nàng cũng có thể thẹn thùng mà gọi ta là tổ mẫu.
21
Cô gia bị quốc công gia cấm túc 5 năm, rốt cuộc cũng tỏ ra ăn năn hối lỗi
Trước mặt thị vệ, hắn khóc đến bù lu bù loa, cầu xin gặp quốc công gia một lần.
Ta vẫn nhớ rõ kiếp trước hắn là đã tính kế quốc công gia như thế nào.
Hắn tuyệt đối không phải thật tâm hối lỗi.
Nhưng quốc công gia như cũ không có hết hy vọng đối với người nghĩa tử này.
Đồng ý đi gặp hắn.
Ta quốc công gia mà không khỏi xuất thần nghĩ , đã trôi qua nhiều năm như , địa vị của ta ở trong lòng quốc công gia, rốt cuộc có bao nhiêu đây?
Có lẽ vẫn cần một liều thuốc mạnh hơn.
Nhìn gia có vẻ gầy đi rất nhiều
Sắc mặt hắn tái nhợt, quỳ trên mặt đất, ôm lấy chân của quốc công gia, khóc lóc sướt mướt.
Nói mình biết sai rồi, cầu xin phụ thân tha thứ.
Quốc công gia thở dài một hơi, cuối cùng ngài vẫn mềm lòng
Ngài bỏ lệnh cấm túc của hắn.
Sau đó gọi người bày yến tiệc, uống rượu và tâm sự cùng gia uống rượu.
Rượu quá ba tuần, quốc công gia đã hơi say.
Bỗng nhiên có thích khách xông vào, kiếm cầm trong tay, lao thẳng về phía mặt của quốc công gia.
Ta kinh hoảng nhào tới , kiếm đâm xuyên qua bụng.
Mềm nhũn ngã vào trong lòng quốc công gia, ta phát hiện cánh tay mà ngài ôm ta phát run , trong ánh mắt thế mà mang mang vài phần hoảng loạn.
Ta đau khổ nghĩ tên lão đông tây này lần này cuối cùng cũng có chút ý với ta rồi nhỉ?
Đầu óc mơ màng , sức lực dần dần tan biến.
Nếu ta chịu không nổi , thôi thì nó là mệnh số của ta.
Chỉ mong ngài nể ta chết vì ngài, có thể đối xử tốt với Tử An
22
Mạng của ta lớn thật.
Hôn mê ba ngày rồi tỉnh lại.
Lúc ta tỉnh dậy, mở mắt ra liền thấy quốc công gia râu ria xồm xoàm đang ngồi canh ở bên giường .
Ba ngày không có rửa mặt, ngài như sơn tặc trên núi, càng thêm phần dữ tợm.
Ngài thấy ta tỉnh lại, nắm thật chặt tay của ta.
Thấp giọng : “Xuân Đào, kiếp này, ta tuyệt đối không phụ lòng tấm chân của nàng.”
Chân hay không chân , đều là nhờ ta diễn giỏi.
Nhưng mà những lời này của ngài cũng không uổng công ta nhẫn nhục chịu đựng nhiều năm nay.
-
Thích khách đã điều tra ra, là người của gia tìm tới.
Vì để đoạt mạng của quốc công gia, hiện giờ Tử An chỉ mới năm tuổi, quốc công gia mà chết , phủ quốc công to lớn này , người có thể chủ cũng chỉ còn mình hắn.
Đến lúc đó, ta cùng Tử An vào cảnh goá phụ nhi,chẳng phải sẽ mặc cho hắn hành hạ hay sao.
Từng là phụ tử, nên cuối cùng quốc công gia vẫn không đích thân ra tay.
Cô gia bị quan phủ bắt đi, tội mưu quốc công gia là tử tội, sẽ bị trảm vào mùa thu.
Từ sau chuyện này, quốc công gia với ta tốt hơn rất nhiều.
Có lẽ đã thật sự đặt ta vào trong lòng .
Chúng ta tựa như một đôi phu thê bình phàm.
Cùng ăn cùng ở, cùng dạy dỗ con cái.
Nhưng ngài vẫn không có lập ra chính thất.
23
Ta di nương cả đời.
Năm Dung Tử An 16 tuổi, quốc công gia cũng đã 48 tuổi.
Hắn liều mạng một trận, rốt cuộc đánh lùi quân địch.
Nhưng ngài cũng bị trọng thương.
Quân y , thương đến phế phủ, e là không chữa nổi nữa.
Ngài gắng ngượng một hơi, từ biên cương trở về kinh thành.
Lúc gặp ta, tao lão nhân nằm ở trên giường, sắc mặt trắng bệch, chỉ còn lại một hơi thoi thóp.
“Xuân Nương.” Hắn gọi ta khẽ khàng.
Ta đáp lại, quỳ gối ở cạnh giường, nắm chặt tay ngài.
Đôi mắt ngài vẩn đục, “Xuân Nương, ta đã thỉnh chỉ, xin Hoàng Thượng thu hồi lại chức vị Trấn Quốc công……”
Bỗng dưng đôi mắt ta có chút nóng lên, nghẹn ngào lên tiếng: “Ta đã biết.”
Hắn thở dài một hơi : “Ta đời này không thể có con vợ cả, nàng ta nhiều năm bao năm, mà ta lại phụ lòng nàng, cuối cùng vẫn chỉ để nàng thiếp.”
Giả vờ nửa đời thâm , ta có nhi tử, còn đi nương duy nhất của quốc công gia, thế cũng không có
lỗ.
Ta lắc đầu, con mắt đỏ hoe rồi : “Có thể thiếp cho quốc công gia, đó là phúc khí của ta.”
Phiên ngoại
Năm 32 tuổi, ta trở thành người quả phụ xinh đẹp.
Rốt cuộc không cần sống những ngày đi lấy lòng người khác nữa.
Hoàng đế nể mặt quốc công gia có công, mặc dù thu hồi chức vị Trấn Quốc công.
Nhưng vẫn phong ta Lão Thái quân.
Còn chỉ hôn cho Dung Tử An một vị công chúa không sủng ái.
Phò mã, cả đời không vào triều quan.
Những bản lĩnh mà phụ thân hắn dạy, chắc cũng không dùng đến.
Nhưng vị tiểu công chúa kia, người không chỉ đẹp mà tính cũng tốt, khiến Dung Tử An cũng rất vui mừng.
Hơn nữa hắn không có chí lớn như phụ thân hắn.
Nến rất hài lòng với việc hôn nhân này.
Sau khi thành thân, hắn suốt ngày đưa công chúa ra ngoài.
Hai người tuyên bố muốn một đôi đại hiệp lưu lạc giang hồ.
Đương nhiên, đại hiệp cũng cần ăn uống.
Thỉnh thoảng còn viết thư về, đòi ta gửi bạc.
Dung Duyi đã gả chồng sinh con, thấy ta một mình ở trong phủ nhàm chán, thường xuyên mang hài tử trở về thăm ta.
Ở tuổi 32 tuổi, ta đã thành tằng ngoại tổ mẫu.
Tuổi còn trẻ đã mang dáng của người già.
Nửa đời còn lại sống thật thoải mái..
Ta một không cẩn thận, sống đến 80 tuổi.
Dạo này ta bị nhiễm phong hàn, thường bị buồn ngủ..
Mỗi khi ngủ, thường ngủ hai ba ngày.
Mỗi lần nhắm mắt, là lại thường xuyên mơ thấy quốc công gia.
Ngài luôn đối với ta thổi râu trừng mắt.
Ngài rằng đã đợi ta hơn bốn mươi năm rồi.
Còn mắng ta là cái kẻ lừa đảo, miệng luôn ngài.
Kết quả là đã nhiều năm như thế rồi còn không đi tìm ngài ấy.
Ta hết đường chối cãi, chột dạ không thôi.
Ta đúng thật đã lừa ngài ấy.
Lần này ngủ hơi lâu chút, mở hai mắt đã thấy cả một phòng người.
Tất cả đều vành mắt đỏ hoe ta.
Dung Duyệt đã là phụ nhân trung niên, bế theo tôn tử ngồi bên cạnh.
Dung Tử An cùng tiểu công chúa đã sớm không còn sống những ngày phiêu bạt Giang hồ nữa .
Nhi tử của bọn họ đều đã 25 tuổi.
Đứa bé đó lớn lên rất giống tổ phụ của hắn, cao lớn thô kệch, lưng hùm vai gấu.
Đem tất cả bản lĩnh của phụ thân học hết , thậm chí còn vượt qua phụ thân hắn, mơ hồ có dáng dấp của tổ phụ hắn năm đó .
Phụ mẫu của đứa nhỏ này không có trách nhiệm , lúc hắn vừa sinh ra, hai người liền bỏ mặc hắn phiêu bạt giang hồ.
Hắn coi như ta nuôi lớn.
Lúc này, Lúc này, nam nhi cao lớn thô kệch ấy đang nắm tay ta, khóc đến sưng cả mắt.
Ta khẽ : “Ngươi giống tổ phụ ngươi , tính cách không giống, tổ phụ ngươi chưa từng khóc như .”
Hắn hồng mắt nắm lấy tay của ta lải nhải, rằng hắn muốn giống như tổ phụ, đại hùng.
Hiện giờ biên cương đang chiến loạn, hoàng đế không có người để dùng, bản lĩnh của hắn không thể lãng phí, chuẩn bị đi biên cương đánh giặc.
Ta gật đầu, rồi dặn dò: “Nhớ kỹ, không công cao át chủ, đợi đánh giặc xong, thì theo phụ mẫu ngươi đi phiêu bạt giang hồ. Phong thưởng cũng đừng từ chối hết , ít nhiều gì cũng nhận một ít, sau này phiêu bạt giang hồ cũng có chỗ tốn tiền .”
Hắn dùng sức gật đầu.
Ta lại có chút mệt nhọc, mơ màng nhắm hai mắt lại.
Lần này, có lẽ thật sự sẽ phải đi tìm lão nhân kia rồi.
Bạn thấy sao?