9
Sau khi tiểu thư thỉnh an xong .
Tay của ta cũng vừa băng bó.
Quốc công gia chẳng nhắc đến điều gì cả, ta cũng càng không dám hỏi, sợ bị lộ tẩy.
Chỉ lẳng lặng không tiếng nào đi theo tiểu thư trở về chỗ ở.
Suốt dọc đường, trong lòng cứ bồn chồn mãi không thôi
Tiểu thư liếc ta một cái, rồi trở về phòng.
Hồng Diệp nghẹn lại trong lòng đầy nỗi tức giận, hung hăng vung tay tát ta một cái.
Ả ta nhổ nước bọt trên đất, tức giận mắng nhiếc: “Ngươi nghĩ rằng quốc công gia là người mà ả tiện nhân như ngươi có thể mơ tưởng? Nếu không phải nể mặt tiểu thư chúng ta, ngươi đã sớm bị đuổi ra phủ rồi! Thật là mất thể diện của tiểu thư chúng ta, lẽ ta nên xé nát gương mặt của ngươi!”
Ta ôm mặt, quỳ trên mặt đất, cắn chặt răng.
Quốc công gia đây là không ý định giữ ta sao ?
Vậy là ta đã thất bại trong việc trèo lên giường ngài ấy sao ?
Trong lòng không khỏi dâng lên sự bi thương, chẳng lẽ kiếp này, ta vẫn không thể thoát khỏi vận mệnh nha hoàn ấm giường cho gia sao…….
Hồng diệp ta quỳ suốt hai canh giờ.
Cuối cùng vẫn là tiểu thư sợ ta quỳ đến hỏng đầu gối, gia sẽ nghĩ nàng quá khắt khe với hạ nhân, ảnh hưởng không tốt đến danh tiếng hiền thục của nàng, nên mới ra ngăn cản Hồng Diệp.
Còn bảo Hồng Diệp bôi thuốc lên mặt và tay của ta.
Đợi đến buổi tối, mặc dù tay còn chưa khỏi hẳn, vết sưng đỏ trên mặt ta đã biến mất không thấy đâu.
Rất nhanh, gia đã đến rồi.
Ta cùng Hồng Diệp hầu hạ tiểu thư và gia dùng bữa tối.
Ánh mắt của gia liên tục dừng ở trên người ta.
Trong ánh mắt mang theo vội vàng, cả người của ta khó chịu vô cùng.
Tiểu thư vẫn mỉm , lơ đãng liếc mắt ta một cái.
Hồng diệp thì vẫn luôn dữ tợn trừng mắt với ta.
Làm ta càng cảm thấy trên lưng như bị kim chích, mồ hôi chảy ra ào ạt trong lòng bàn tay.
Rốt cuộc, hai người cũng đã ăn bữa tối xong rồi.
Cô gia liếc mắt đưa , nắm lấy tay của tiểu thư tay, giọng dịu dàng đầy thương : “Có thê tử như nàng, còn mong gì hơn , có thể cưới nàng là may mắn kiếp này của ta.”
Tiểu thư nhu nhược tựa vào lòng gia, hờn dỗi: “Phu quân, đừng có trêu thiếp nữa.”
Nhìn sự ân ái đầy giả dối của đôi phu thê , lòng ta lạnh buốt, lần đầu tiên sinh ra cảm không cam tâm.
Tiểu thư coi ta là cái đinh trong mắt, cái gai trong thịt, hận không thể nhổ bỏ cho lòng dễ chịu.
Cô gia thèm khát thân của ta từ lâu, sau khi dùng ta để thỏa mãn nhu cầu, lại cảm thấy có lỗi với phu nhân, vọng tưởng ta biến mất để tạo ra cảnh tượng hòa bình giả dối, bộ coi như chưa từng có cái gì xảy ra.
Hồng Diệp thì nghĩ ta không biết giữ mình, dụ dỗ gia, tiểu thư bị thương tâm, nên ghét ta đến tận xương tủy, sỉ nhục hết sức, đánh đập chửi mắng tùy ý.
Nhưng trong tất cả mọi chuyển, bọn họ có ai đã từng hỏi ta một câu có nguyện ý hay không.
Trong mắt bọn họ, ta chỉ là một món đồ, mặc họ sắp đặt và giao dịch.
Bọn họ thậm chí đều chưa từng với ta về chuyện này, cũng đã quyết định sống chết và số phận của ta
Thật là nực .
10
Bọn họ tứ liên miên gần mười lăm phút.
Cô gia cũng đã có chút không kiên nhẫn, ánh mắt dính nhớt thường xuyên lướt về phía ta.
Ánh mắt ghê tởm thèm khát ấy, khiến ta buồn nôn trong lòng.
Nụ của tiểu thư như cũ, ta lại thấy cái khăn trong tay nàng bị nắm chặt đến nhăn nhúm
Nàng mỉm dịu dàng đối với gia, rồi nhẹ giọng : “Phu quân, thân thể của ta bây giờ không có tiện, không thể giữ chàng ở lại nghỉ ngơi, ta đã sai người đem phòng kế bên dọn dẹp chuẩn bị cho chàng rồ, phu quân ngày mai còn phải lên triều sớm, nên đi nghỉ ngơi đi.”
Cô gia mặt lộ vẻ vui mừng, nắm tay tiểu thư rồi : “Vẫn là phu nhân tri kỷ.”
Tiểu thư hờn dỗi trừng mắt hắn một cái, sau đó về phía ta, phân phó : “Xuân Đào, ngươi dẫn gia sang phòng bên nghỉ ngơi đi.”
Cô gia đứng dậy, ánh mắt nóng rực về phía ta.
Nhìn dáng vẻ chẳng khác gì kiếp trước của hắn, tức khắp dù không có rét lạnh mà ta vẫn run rẩy.
Dưới ánh mắt chăm của gia và cái lạnh băng của tiểu thư.
Ta cứng còng cơ thể, dẫn gia ra cửa, hướng về phía phòng bên cạnh.
Khi tới gần cửa, gia đột nhiên xông lên trước, dùng sức ôm chặt ta vào trong lòng ngực.
Ta sợ tới mức mặt mũi trắng bệch, vùng vẫy hoảng hốt kêu lên: “Cô gia, ngài gì ?”
Cô gia đè ta trong lòng ngực hắn, ánh mắt không rời chăm ta.
Hắn : “Xuân Đào ngoan, tiểu thư nhà ngươi hứa đem ngươi cho ta, đêm nay ngươi là người của gia, mau để gia thương ngươi thật tốt.”
11
Nói xong, môi của hắn tới gần, hơi thở nóng ấm vả vào trên mặt ta, khiến lòng ta tuyệt vọng.
Ta cuống quít tránh né, dùng hết sức đẩy hắn ra, giọng kìm không nghẹn ngào: “Cô gia, ngài mau thả ta ra, ta là nha hoàn của tiểu thư, ta……”
Hắn giữ chặt không cho ta giãy giụa: “Sau này ngươi hầu hạ tiểu thư nhà ngươi cùng gia thật tốt, gia sẽ không bạc đãi ngươi.”
Nói rồi, hắn bế ta lên, đi vào trong phòng .
Lòng ta hoảng hốt không lựa lời, lập tức nôn nóng lớn tiếng:
“Ngài, ngài thả ta ra, ta đã là người quốc công gia người rồi!”
Phòng bên và chính phòng cách nhau không xa, đều ở trong cùng một cái sân.
Tiếng ầm ĩ ở bên ngoài, tiểu thư trong phòng tất nhiên là nghe .
Tiểu thư chắc rằng không ngờ tới, gia sẽ nôn nóng như , còn chưa có vào trong phòng, đã tay chân đối với ta.
Trong lòng nàng từ sớm đã bực bội.
Lại thêm những lời này, ta rất lớn tiếng.
Trực tiếp các nàng nghe rõ mồn một.
Tiểu thư rất nhanh dẫn Hồng Diệp đi ra.
Còn gia thì dừng lại bước chân, sắc mặt đột nhiên sa sầm: “Ngươi cái gì?”
Cánh tay hắn nới lỏng , ta nhanh chóng nhảy xuống, chỉnh trang lại quần áo rồi đi đến bên cạnh, mắt đỏ hoe và khuôn mặt đầy vẻ kinh hoảng hắn.
Sắc mặt gia vô cùng khó coi, ánh mắt không vui về phía tiểu thư đang bước ra.
Tiểu thư ngàn lần vạn lần cũng không nghĩ tới, ta sẽ ra chuyện này, tươi đoan trang trên mặt nàng gần như giữ không nổi.
Nàng không thích ta hầu hạ gia, càng bất mãn chuyện ta từ chối sự sắp xếp của nàng.
Ta ra chuyện này, không thể nghi ngờ gì nữa, đã hủy hình tượng không một vết xước của nàng ở trong mắt gia.
Tiểu thư chỉnh lại biểu của mình, cau mày về phía ta: “Nha hoàn nhà ngươi ăn tầm bậy gì ? Từ trước đến nay, phụ thân ta không gần nữ sắc……”
Bạn thấy sao?