5.
Đi quyến rũ người khác, với ta mà là chuyện lần đầu, nên có chút không chuyện nghiệp mấy.
Nhưng đám nha hoàn trong phủ phần lớn đều ngấm ngầm mắng ta là hồ ly tinh, không biết giữ liêm sỉ.
Còn đám sai vặt đều suốt ngày chằm chằm ta, luôn lảng vảng trước mắt, muốn tay tay sàm sỡ ta.
Nghĩ đến phần lớn nam nhân đều thích loại người như ta……
Nhớ lại kiếp trước, chỗ này là gia thích nhất trên người của ta.
Lúc ta té ngã, ta còn cố ý dùng tư thế mặt đối mặt va vào ngực quốc công gia.
Quốc công gia uống đến say mè, ta đụng vào người ngài, ngài không có né đi, mà chỉ nhíu mày lại rồi ôm lấy eo ta.
Ngực đụng phải lồng ngực cứng rắn của ngài, ta không khỏi đau đớn .
Sức lực của cánh tay ngài mạnh và cứng đến như là tảng đá, nắm chặt eo ta đến mức ta phải đau.
Ta chịu không nổi lên một tiếng, đau đến độ nước mắt rưng rưng.
Quốc công gia rũ mắt ta, trầm giọng hỏi : “Ngươi là người ai?”
Xung quanh ngài tựa như có sự lạnh lẽo, ánh mắt sâu thẳm, tầm gần hơn, vết sẹo giữa trán càng thêm rõ ràng.
Chợt qua, ngài là một tên sát thần hung bạo !
Chân của ta càng mềm.
Trong lòng dấy lên chút hối hận.
Nhưng nhớ lại hương vị chết đuối ở kiếp trước, ta buộc mình phải trấn định lại.
Nghĩ tới những cách câu dẫn nam nhân lúc trước thấy ở trong sách, ta khẽ cắn môi.
Ngửa đầu về phía ngài với đôi mắt đỏ hoe, cắn môi hờn dỗi : “Ngài, ngài lại là ai? Mau thả ta ra!”
Sau đó ta quyết tam, giả vờ đỏ mặt giãy giụa.
Quần áo mong manh trên người vốn đã quần ngực của ta lộ chút ít, hiện tại quằn quại, lại quần áo càng thêm bất chỉnh, lộ ra một mảng cảnh xuân trước ngực.
Quốc công gia rũ mắt chằm chằm vào ta, ánh mắt càng thêm thâm sâu, cánh tay nắm chặt eo ta cũng càng ngày siết chặt.
6
Quốc công gia ta sau một lúc lâu, khóe miệng nhếch lên, nhạt :
“Tiểu nha đầu, lá gan của ngươi thật lớn, thế dám quyến rũ ta?”
Hồng Diệp không có sai, ta trời sinh nên một con hồ ly tinh.
Kiếp trước,ta theo gia mấy tháng.
Ta biết rõ nhất, nam tử sẽ thích nhất cái gì.
Dù cho quốc công gia có cho người ta sợ hãi đến mấy thì cũng là một tên nam nhân mà thôi.
Trước khi tới, ta có uống mấy chén đào hoa nhưỡng.
Có lẽ rượu vào cho kẻ nhát thêm dũng khí.
Hiện giờ ta tựa vào lòng quốc công gia, ngửi thấy mùi rượu nùng liệt trên người ngài, bất tri bất giác ta có thêm phần say, ta đỏ mặt, với ánh mắt say lờ đờ, ngẩng đầu mơ màng ngài.
Trong lòng sợ hãi cũng vì mà tan biến thêm vài phần.
Ta giả vờ như cái gì cũng không hiểu, thể hiện hết sự quyến rũ.
Ba phần men say ta giả thành bảy phần.
Quốc công gia rốt cuộc cũng bị ta gợi lên chút hứng thú.
Tuy nhiên, ngài cũng không có đưa ta về chỗ ở, mà là đi đến nơi nghỉ ngơi nhỏ của ngài.
Một đêm này, ta dùng hết thủ đoạn trên người mình.
Gần như một đêm không ngủ.
Chỉ cầu mong ngài có thể hài lòng vài phần, ăn rồi biết vị.
Đợi sau khi tỉnh lại, nguyện ý thu nhận ta, giữ mạng sống của ta.
-
So với gia, quốc công gia thân hình cường tráng hơn nhiễu, ta khó lòng mà chống đỡ.
Ngày hôm sau, trời còn chưa tỏ.
Ta chịu đựng những khó chịu trên thân thể, bước đi khập khiễng trở về chỗ tiểu thư.
Trời vừa sáng, Hồng Diệp kêu ta đi vào hầu hạ tiểu thư rời giường.
Đi vào phòng mới phát hiện, tối qua gia có ở lại chỗ tiểu thư.
Tiểu thư mặt mày đỏ ửng, gia thì nét mặt tươi , hai người tứ kề vai nhau, cực kỳ thân mật.
Từ sau khi tiểu thư có thai, gia đã hồi lâu chưa ở lại nơi này.
Ta phát hiện ra ràng rành, ánh mắt của gia lúc vào ta, so với ngày xưa càng thêm nóng cháy.
Đêm qua, bọn họ tựa hồ đạt thỏa thuận nào đó.
Thời điểm ta hầu hạ hắn rửa mắt, hắn còn tựa như vô nhéo tay của ta, tươi đầy ẩn ý.
Ta hoảng sợ rút tay về, vừa xoay đầu liền thấy tiểu thư tay nắm chặt cái khăn, lạnh lùng chằm chằm ta.
Cảnh tượng này giống như đúc kiếp trước, khiến lòng của ta từ từ chùng xuống.
7
Tiểu thư vẫn chưa gì với ta.
Trên mặt vẫn là vẻ mặt hiền huệ hòa hợp như hằng ngày .
Chờ gia đi rồi, nàng lập tức rửa mặt chải đầu trang điểm kỹ càng , chuẩn bị đi thỉnh an quốc công gia.
Nàng khanh khách bảo ta bưng bát canh gà nóng hổi.
Cùng đi với nàng.
Dọc theo đường đi, lòng bàn tay nóng rực do bát canh ta đau đớn thống khổ.
Dù cho tay của ta bị nóng đến sưng đỏ, phòng lên vì bỏng, thì ta vẫn như nắm chặt bát canh.
Chén là đồ ngự tứ, canh gà là loại thượng phẩm tốt nhất.
Nếu mấy thứ này bị quăng ngã, một nha hoàn như ta , lấy mạng cũng chẳng đền nổi.
Tiểu thư thấy ta mặt trắng bệch không than rên một tiếng, tươi càng thêm sâu
Nàng khen gợi: “Xuân Đào, ngươi là người có phúc khí.”
Hồng Diệp bên cạnh trợn mắt, rồi liếc ta một cái, dữ dằn mắng chửi: “Chỉ bưng một bát canh gà thôi, mà như là đang lấy mạng của ngươi, ai không biết còn tưởng rằng ngươi mới chính là tiểu thư, một con nha hoàn hèn mọn, chẳng qua tiểu thư nhà của chúng ta lòng dạ từ bi, chứ nếu không với bộ dạng hồ ly tinh của ngươi, từ sớm đã kêu người đánh chết!”
Ta cúi đầu, không một lời.
Hồng diệp mắng xong vẫn chưa hả giân, liền tát trên mặt ta một cái.
Mặt bị đánh đến độ nghiêng sang một bên, tay cũng vì thế lảo đảo, canh đổ ra một ít, nháy mắt bỏng rát của mu bàn tay.
Ta đau đến đỏ mắt, chỉ biết cắn chặt răng, mới không buông bát canh gà ra.
Lúc này, tiểu thư ở một bên mới không chút hoang mang quát lớn một tiếng: “Hồng Diệp, không càn.”
Sau đó, nàng với phía ta và : “Hồng diệp nha đầu này bị ta quá mức nuông chiều , Xuân Đào, ngươi chớ có giận nàng.”
Ta rũ mắt, nhỏ giọng : “Hồng diệp tỷ tỷ chịu dạy dỗ ta, đó là phúc phần của ta.”
Nụ của tiểu thư càng thêm vừa lòng: “Ngươi là người hiểu chuyện.”
Hồng diệp nhỏ giọng mắng chửi: “Quả nhiên là đồ hạ tiện!”
8
Đi đến quốc công gia sân, liền thấy có rất nhiều thị vệ ở trong sân.
Mới vừa bước vào, đã nghe hứa quản gia người bên cạnh quốc công gia hỏi chuyện:
“Người mà quốc công gia muốn tìm, đã có tin tức gì chưa?”
Trong lòng ta nhảy dựng, tay cầm canh gà suýt nữa không ổn định.
Không đợi thị vệ đáp lời, hứa quản gia đã thấy chúng ta.
Ánh mắt hắn dừng ở trên người ta, biểu có chút ẩn ý không rõ, ngay sau đó, ha hả đón tiểu thư vào trong
“Thiếu phu nhân đến thỉnh an quốc công gia sao? Thỉnh đi vào trong.”
Ta có chút nghi hoặc.
Kiếp trước, quốc công gia ra cửa việc từ sáng sớm.
Tiểu thư vẫn không gặp ngài.
Không ngờ tới, lần này quốc công gia lại chưa đi ra ngoài.
Trong lòng ta không khỏi kinh hoàng.
Bưng canh gà, cuối đầu rũ mi đi theo vào.
Vừa bước vào cửa, ta liền cảm nhận một ánh mắt mang đầy áp bách dừng ở trên người.
Ta không dám ngẩng đầu, theo lời phân phó của tiểu thư đặt canh gà xuống
Rồi cúi đầu thối lui về phía sau.
Bỗng nhiên, một giọng mang theo lạnh lẽo vang lên: “Đứng lại.”
Ta kinh hoảng ngẩng đầu, liền thấy quốc công gia híp lại con ngươi, đang chăm thẳng ta, vẻ mặt khó lường.
Buổi sáng, lúc ta tỉnh dậy, ngài vẫn còn ngủ.
Đêm qua, ta lợi dụng say rượu mà trèo lên giường ngài
Ngài cũng không hỏi ta là nhà hoàn ở đây, ta cũng bộ không biết thân phận thật của ngài.
Làm một nha hoàn sau khi uống rượu loạn, ta không thể ở lại, phản ứng đầu tiên phải là hoảng hồn rời đi.
Hiện giờ, coi như ta “Lần đầu tiên” chính thức thấy quốc công gia.
Ta lập tức đần độn đứng đơ tại chỗ , trên mặt lộ ra vẻ hoảng sợ cực kỳ thích hợp với huống hiện tại.
Sau đó “Bùm” một tiếng, quỳ rạp trên mặt đất, giọng run rẩy: “Nô, nô tỳ bái kiến quốc công gia!”
Ta cúi đầu, mặt tái nhợt, thân thể run rẫy, bày ra một bộ kinh hoảng,sợ hãi cực độ.
Mà ánh mắt lạnh băng treo ở đỉnh đầu cũng dần dần dịu đi một chút.
Tiểu thư cau mày, liếc ta một, trong mắt mang theo một chút không vui, sau đó vẻ măt như thường về phía quốc công gia, có chút nghi hoặc hỏi: “Phụ thân, chẳng hay có điều gì không ổn?”
Quốc công gia chằm chằm ta một lúc lâu, mới cất giọng mở miệng:
“Không có việc gì, chỉ là thấy tay của nha đầu này bị thương.”
Ngài ngước mắt, về phía hứa quản gia đứng ở bên cạnh.
Hứa quản gia lập tức gật đầu rồi : “Lão nô sẽ gọi người đến băng bó cho vị nương này.”
Ta đi theo nha hoàn do Hứa quàn gia gọi đến, rời khỏi nơi này
Đằng sau, trong mắt tiểu thư có vài phần lạnh băng.
Còn Hồng Diệp thì ghen ghét đầy mặt, trừng mắt ta.
9….
Bạn thấy sao?