Tôi vừa định mở miệng giải thích thì đã nhanh tay giật lấy mấy cuốn sách tôi đang ôm, chạy thẳng vào phòng khách.
Chỉ còn tôi và Tưởng Chiêu đứng đối diện, không ai gì.
Ánh mắt Tưởng Chiêu tối sầm lại:
“Dùng khích tướng với tôi vô ích thôi. Thanh Thanh từng cứu tôi, tôi không thể tổn thương ấy.”
Vậy sao? Trùng hợp thật.
Tôi sờ vết sẹo ở mặt trong cổ tay.
Tôi cũng từng cứu đấy, đến mức sau này không thể chạm vào đàn piano nữa.
Sao lại chẳng biết ơn?
Nếu đã sợ cưới tôi đến , thì tôi sẽ để sợ thêm vài ngày nữa:
“Muốn khuyên thì đi mà khuyên bố mẹ . Ai chẳng muốn có con dâu là tiểu thư nhà tư lệnh chứ?”
Tôi nhún vai.
Mẹ của Tống Thanh Ngôn chỉ là vợ sau, còn bố ta chỉ là một nhân viên tầm thường ở xưởng quân giới, chức vụ không đáng nhắc đến.
Thêm tính cách thực dụng của mẹ Tưởng nữa, Tưởng Chiêu muốn cưới Tống Thanh Ngôn đúng là khó hơn lên trời.
“Cô!” – Tưởng Chiêu trợn mắt – “Hàn Tiêu, đừng như ma quỷ cứ lởn vởn trước mặt tôi! Cô tưởng tôi còn sợ chắc?”
Tôi khựng lại.
Vậy ra, là sau khi tôi chết, mới bắt đầu sợ tôi à?
Anh sợ tôi – kẻ bị phụ bạc – sẽ trở về đòi nợ máu của cặp đôi khốn nạn các người?
Tôi còn chưa kịp mở miệng, thì đầu hành lang vang lên tiếng gọi gấp gáp:
“Tưởng Chiêu! Thanh Thanh bị thương rồi!”
Chương 3
Thì ra, Tưởng Chiêu cũng biết lo cho người khác.
Tôi nhớ kiếp trước, khi tin đi giữ biên giới vừa về tới, mẹ chồng vì lo lắng mà ngất xỉu.
Tôi bất an, chỉ còn cách đến chùa cầu bình an cho .
Ba bước một lạy, hơn nghìn bậc thang, về đến nhà thì đầu gối tôi đã thành bệnh.
Hôm tiễn đi, tôi phải chống nạng.
Không những không thấy xót, còn mắng tôi một trận:
“Làm mấy trò mê tín phong kiến này gì? Chi bằng giữ sức lo cơm nước cho bố mẹ tôi.”
“Tiêu Tiêu, em không còn là con nít nữa, nên học cách một người con dâu đúng nghĩa đi.”
Nhưng bây giờ, tay Tống Thanh Ngôn chỉ bị một vết xước nhỏ.
Đừng để lại di chứng, đến sẹo cũng khó thấy.
Vậy mà Tưởng Chiêu lại hốt hoảng như trời sập, còn đưa ngón tay ta lên miệng mút lấy mút để, sợ ta đau một chút.
“Hàn Tiêu! Cô biết rõ Thanh Thanh thích nhất là cuốn Cuốn theo chiều gió, mà giấu dao lam trong đó là sao?!”
Mắt đỏ rực, ôm chặt lấy Tống Thanh Ngôn rồi lao ra ngoài.
Từng bước chân như dẫm mạnh lên lòng tôi.
Tống Thanh Ngôn mặt đỏ bừng, giả vờ giãy dụa hai cái, tay ôm thì càng siết chặt, cả ánh mắt lẫn biểu cảm đều là khiêu khích trắng trợn.
Tôi còn chưa kịp lên tiếng thì rầm – Tưởng Chiêu đã đá cửa đóng sầm lại.
Tôi đứng đờ tại chỗ, siết chặt cuốn sách trong tay.
“Tiêu Tiêu! Tay cậu chảy máu rồi!”
Máu túa ra không ngừng – thì ra trong cuốn sách tôi thích cũng bị giấu một lưỡi dao lam sắc hơn.
Tống Thanh Ngôn vẫn như kiếp trước, luôn coi tôi là địch.
Nhưng chẳng cần thiết đâu.
Kiếp này, tôi không tranh nữa.
Tưởng Chiêu vừa ầm lên, buổi đọc sách tan rã ngay tại chỗ.
Thẩm Hướng Đông cẩn thận băng bó cho tôi, suýt nữa thì quấn luôn thành xác ướp.
“Thật sự không đến bệnh viện hả?”
“Vậy thì… để dùng hết sở học cả đời giúp em băng bó .”
Vừa , vừa ghé sát lại, hơi thở phả nhè nhẹ bên tai tôi.
“Bé cưng à, em xem, sau này không có thì em sống sao nổi hả?”
Tôi quay đầu lại, đầu bút vô quệt vào má một vệt:
“Vậy thì cứ như cao dán mà dính chặt lấy tôi đi, tôi có đuổi đâu…”
Thẩm Hướng Đông tôi đầy kinh ngạc, mặt bỗng chốc đỏ ửng.
Ngay sau đó, khẽ tự giễu:
“Hơ, tôi không bóng đèn đâu.”
Nói xong, lén liếc tôi một cái đầy hờn dỗi.
Tôi chẳng hiểu đầu cua tai nheo ra sao.
Sáng hôm sau, một tay tôi quấn băng, tay còn lại đang kiểm lại đồ hồi môn mẹ để lại.
Đúng lúc ấy, Tưởng Chiêu tức giận đùng đùng gõ cửa nhà tôi:
“Suất thi cuộc thi múa của Thanh Thanh bị hủy là do giở trò đúng không?!”
Cổ áo ta hơi mở, hoàn toàn mất đi vẻ chỉn chu thường ngày.
Tôi chưa bao giờ thấy vì ai mà mất bình tĩnh như .
“Tôi không .”
Tôi đẩy vai Tưởng Chiêu, ra hiệu bảo ta mau rời đi.
“Bịch”—Tống Thanh Ngôn chạy tới, quỳ sụp trước mặt tôi.
“Tiêu Tiêu, em biết chị của trưởng đoàn văn công là dì của chị, hôm qua là em bất cẩn tự cắt trúng tay, không liên quan gì đến chị cả.”
Bạn thấy sao?