Hắn mượn cớ muốn đích thân mang bảo ngọc về lễ vật cầu thân, lập tức lên đường.
Ba ngày sau, lúc ta tiễn hắn dưới chân thành, hắn lại quay ngựa trở lại, ghé tai ta nhỏ:
“Nếu nhà họ Tống muốn đưa công chúa về phủ, nhớ tìm cách bẻ gãy chân thứ ba của Tống Tự Chương nhé.”
“Hạnh phúc của biểu ca, trông cả vào muội đấy!”
Ta còn chưa kịp ra tiếng thì Tần Sương đã nghênh ngang bước tới.
“Ngươi thật tiện đến mức cực hạn, một chân đạp ba thuyền, không sợ lật thuyền chết chìm sao?”
Ta :
“Chết chìm còn hơn bị cho đến chết.”
Tần Sương dựa vào sự sủng ái của Thẩm Triết mà tiến vào kinh thành, bước vào hầu phủ.
Nhưng lễ nghi không biết, quy củ không học, bị phu nhân hầu phủ ghét bỏ, bị mọi người chê .
Kiếp trước ta từng nàng không hiểu quy củ, nàng liền khóc lóc mách với Thẩm Triết.
Kiếp này, nàng lại ngang nhiên đi tìm Thẩm Triết mách lẻo.
Ai ngờ lại bị hắn bóp trán mắng thẳng:
“Mẫu thân ta xưa nay nhân hậu, chưa từng phàn nàn một lời về Tô Anh, sao có thể cố khó ngươi?”
“Ngươi không thể nhịn một chút mà học quy củ cho ra dáng sao?”
Nàng đem sự thay lòng của hắn đổ cho các nữ nhân khác.
Bày mưu định trò bắt gian để giành mặt mũi, ai ngờ lại bị một cái tát lạnh như băng vả thẳng vào mặt công chúa.
Thẩm Triết bị trách mắng một trận, nàng cũng bị bắt quỳ ba canh giờ trước sân.
Cả kinh thành đều biết chuyện, mất hết mặt mũi.
Ta vừa vạch lại vết sẹo xưa, nàng lập tức biến sắc.
Còn quay sang Lục Tinh Hồi lớn:
“Vị hôn thê của ngươi nuôi nam sủng bên ngoài, ngươi nuốt nổi cơn tức này sao?”
Tinh Hồi híp mắt:
“Thì sao?”
“Nàng ấy nuôi nổi là rồi, liên quan gì đến ngươi?”
Tần Sương như gặp phải cả đám người điên, cả kinh và bối rối.
Một lúc sau, nàng mới nghiến răng bật :
“Đừng tưởng Thẩm Triết ngươi, hắn chẳng qua bị mẫu thân bức ép, không còn cách nào mới đến cầu xin ngươi.”
“Trong lòng hắn, quan trọng nhất chỉ có ta, và đứa con trong bụng ta.”
Ta nàng, nàng lạnh như ma quỷ:
“Xem ngươi hắn mất đứa con, hắn có còn lưu luyến xưa không nhé.”
Nói rồi, nàng bỗng ngã ra phía sau.
20
Nhưng cú ngã trong tưởng tượng không xảy ra.
Nàng kinh ngạc mở mắt, đón lấy ánh mắt băng giá của Thẩm Triết.
“A Triết, may mà chàng đến kịp, Tô Anh muốn con của chúng ta.”
“Thiếp sợ lắm, về Kinh đi mà…”
“Xì.”
Chưa kịp dứt câu, một tiếng lạnh vang lên.
Là Nguyên Hành.
Hắn liếc Thẩm Triết một cái, nhếch mày :
“Ngươi thua rồi nhé, ta đã bảo nàng ta nhất định sẽ giở trò vu oan mà.”
“Người hát xướng như ta quen kịch bản lắm rồi, chẳng sai chút nào.”
Tần Sương mặt cắt không còn giọt máu:
“A Triết, không phải đâu, chàng nghe thiếp giải thích…”
“Ta tận mắt thấy, còn muốn chối à?”
Thẩm Triết ta, vẻ mặt phức tạp, như muốn lại thôi.
Ta nhướn mày hỏi:
“Đây chính là nốt ruồi son không biết toan tính mà ngươi trân trọng sao?
Thẩm Triết, ngươi cho rõ chưa?”
Hắn mấp máy môi, có lẽ cuối cùng cũng nhớ ra đời trước.
Dù xác nàng dập nát không nhận ra , ngón chân cụt kia đã rõ sự thật.
Thế mà hắn lại không tin.
Hắn Tần Sương của hắn chân thành ngay thẳng, tuyệt đối không tính kế ta.
Hắn ta quen với thủ đoạn hậu viện, bụng đầy mưu mô.
Vì thế… hắn đã hận ta nửa đời.
Thẩm Triết cổ họng như bị tát một bạt tai vô hình, không thêm lời nào, kéo theo Tần Sương lảo đảo rời đi.
Nguyên Hành níu tay áo ta, híp mắt:
“Phòng người quân tử không bằng phòng tiểu nhân, tiểu nhân thì phải đánh trúng chỗ hiểm. Tỷ tỷ, thưởng cho ta gì đây?”
Lục Tinh Hồi hì hì:
“Thưởng hắn đi, nhanh lên.”
Bạn đang đọc truyện tại TruyenNe.Com, rất mong sự ủng hộ từ các
Ta còn chưa kịp phản ứng thì Nguyên Hành đã ghé đến, hôn lên má ta như chuồn chuồn lướt nước.
Như lông vũ cào tim, vừa ngứa vừa rối.
“Hồi phủ thôi!”
21
Hôm sau trời đổ mưa lớn, ta ngồi nấu trà trong thủy đình giữa hồ.
Quản gia tới báo: “Thiếu gia Thẩm từ kinh thành tới cầu kiến.”
Ta không gặp.
Quản gia do dự:
“Hắn dầm mưa , nếu tiểu thư không gặp, hắn sẽ không rời đi.”
Ta khẽ , dịu giọng đáp:
“Hắn muốn dầm thì cứ để hắn dầm.
Ai ai cũng lấy mạng sống ra uy hiếp ta, ta lại chẳng phải Diêm Vương, quản nổi sinh tử kẻ khác sao?”
Kiếp trước hắn dìm ta trong mưa suốt nửa đời, kiếp này cũng nên để hắn nếm thử cái rét buốt và cay đắng của nước mưa.
Nhưng đời người nào có đơn giản, không phải ta cho hắn một cái tát thì nỗi đau trong lòng sẽ tan biến.
Dù có trả hắn mười cái tát, thì đau trên mặt ta vẫn là thật.
Tha thứ hắn ư? Không đời nào!
Mưa tí tách rơi xuống, cuốn theo từng mảnh quá khứ đập xuống đầu.
Tay ta run lên khi đang rót trà.
Lại bị một bàn tay ấm áp nắm lấy.
Tóc hắn ướt sũng, áo choàng vương mưa,
Nhưng lòng bàn tay lại ấm, tác nhẹ nhàng, ánh mắt đầy ủy khuất:
“Đừng đuổi ta nữa.
Ngươi từng , đời người không phải sống để vui lòng ai, cũng chẳng cần thành toàn cho ai, mà là sống cho chính mình, sống vui vẻ.
Ta quay về không phải để vui lòng ngươi, mà là vì ở bên ngươi ta mới thấy vui.”
“Mưa to quá, ta muốn mãi mãi che ô cho tỷ.”
Giọt mưa nơi chân mày hắn rơi xuống mắt ta.
Đôi môi nóng rực áp đến, hắn vừa kinh ngạc vừa vui mừng, rồi dần dần siết chặt nụ hôn, lún sâu không thoát.
Tâm tư thiếu niên của hắn, ta sống hai kiếp, đâu cần cũng rõ như ban ngày.
Cố dầm mưa là hắn.
Giả đáng thương trước mặt ta cũng là hắn.
Dỗ dành, nũng nịu, dây dưa, tất cả là hắn.
Cố ý thả Thẩm Triết vào cửa, để hắn tận mắt thấy cảnh thân mật của ta và Nguyên Hành – vẫn là hắn.
Nhưng thì sao?
Ta cam tâm chiều hắn chơi.
Thẩm Triết đứng bên kia bờ hồ, đôi mắt bị ánh lửa lò trà thiêu đến đỏ hoe, nửa ngày không nhúc nhích, như một pho tượng đá.
22
Hắn lau mặt, càng đi càng nhanh.
Không hiểu sao trong lòng hắn đau đến không chịu nổi, mưa như dao găm, cắt xé từng tấc da thịt.
Hắn nào thua kém gì kẻ kia?
Ngoài mồm mép khéo léo và vài ba chiêu dỗ dành phụ nữ, hắn ta có gì?
Hắn có thể cho Tô Anh một đời an ổn, một cuộc sống phú quý môn đăng hộ đối kia mà!
Nhưng rồi hắn khựng lại.
Những điều ấy, kiếp trước hắn từng hứa – chưa từng cho.
Hắn không biết trên mặt là nước mưa hay nước mắt.
Rõ ràng đã sớm chán ghét nhau, rõ ràng chính hắn chọn lấy Tần Sương.
Rõ ràng mẫu thân vì biết phụ thân nàng theo phe Lục hoàng tử, muốn vì tiền đồ mà ép hắn quay lại với nàng.
Thế , sao hắn càng lúc càng để tâm?
Sao hắn không chịu buông?
Một tiếng sét bổ ngang trời, hắn chợt bừng tỉnh.
Thì ra… là hắn không buông nổi!
Hắn vội vã lên đường, vẫn trong mưa.
Lạnh lẽo vô chừng, lòng ngổn ngang.
Tựa vào thành xe ngựa, hắn nhớ đến kiếp trước.
Trong mưa, có phải Tô Anh cũng như thế, cảm từng chút từng chút rơi khỏi kẽ tay mà bất lực?
Chỉ là nàng can đảm hơn hắn, dám hỏi một câu: Vì sao?
Còn hắn, ngay cả tư cách mở miệng cũng không có.
Hắn sai rồi. Sai một đời, rồi lại một đời.
Tần Sương rưng rưng nắm lấy tay hắn:
“A Triết, chàng còn có thiếp và con nữa.
Tô Anh không thể quay đầu lại đâu. Nếu Lục hoàng tử đăng cơ, phụ thân nàng cũng sẽ quyền thế ngút trời. Khi ấy nàng càng không về bên chàng.”
Thẩm Triết mở mắt, dần dần bình thản:
“Phải rồi, quyền thế vinh hoa, ai mà cưỡng nổi?”
23
Ba tháng sau, Tống Tự Chương rơi xuống nước chết bất đắc kỳ tử.
Phủ Trung Nghĩa hầu giở trò khóc lóc đòi công chúa đền mạng.
Lục hoàng tử theo lời phụ thân nàng, đưa công chúa lên thuyền của mình.
Hoàng đế nghe lời gối đầu của quý phi, triệu công chúa hồi kinh.
Lục Tinh Hồi không yên tâm, lấy cớ đưa ngọc quý về nhờ thợ giỏi trong kinh đính lên sính lễ, bèn theo vào kinh.
A huynh lo lắng cho phụ thân, cũng lên đường bắc tiến.
Ta ở lại Dương Châu bầu cùng mẫu, chờ tin lành từ huynh và phụ thân.
Hôm ấy, ta nhận thư của A huynh.
Chỉ vỏn vẹn một chữ: “Được.”
Ta vui mừng vô hạn, đang định báo tin cho Nguyên Hành thì cửa viện bật mở —
Bạn đang đọc truyện tại TruyenNe.Com, rất mong sự ủng hộ từ các
Người đứng đó là Thẩm Triết.
“Tô Anh, ta đến đón nàng về nhà!”
Ta hoảng hốt ra sau hắn, toàn là người của hắn.
“Đừng nữa, hắn chạy rồi.”
“Hắn ôm theo bạc của mẫu nàng, chạy sạch.”
Ta bị ép đưa lên thuyền.
Dưới trăng lạnh lẽo, hắn đẩy cửa căn phòng vốn bị gác chặt, đứng cao xuống mà khuyên:
“Lục hoàng tử tàn độc, chỉ biết qua cầu rút ván. Tô Anh, nàng khuyên phụ huynh nàng bỏ tối theo sáng đi.”
“Nàng không phải muốn bảo toàn cho họ sao? Ta đã cầu Tam hoàng tử, nếu phụ huynh nàng nguyện ý quay đầu, hắn tất sẽ tha, cho họ một con đường sống.”
“Tô Anh, ta có thể bảo vệ bọn họ, nàng tin ta không?”
Hắn vươn tay nắm lấy tay ta, ta vội né tránh.
“Ngươi lấy việc bắt cóc ta để uy hiếp phụ huynh ta, thật hèn hạ vô sỉ!”
“Tam hoàng tử nhận bạc của mẫu rồi trở mặt nuốt lời, quay đầu đặt dao lên cổ phụ thân ta — thế gọi là chính nhân quân tử chắc?”
“Ngươi muốn ta cùng bọn các ngươi cấu kết, chi bằng giờ cứ ném ta xuống sông cho rồi!”
Thẩm Triết tức đến run rẩy:
“Ta đã hạ mình hết lần này đến lần khác cầu nàng quay đầu, nàng còn muốn thế nào?”
“Kiếp trước nàng oán ta không nhường nhịn, không nghĩ cho nàng. Nay ta nhường rồi, đã đuổi mẫu tử Tần Sương ra viện ngoài, còn cúi đầu cầu cạnh Tam hoàng tử chỉ để cầu một đường sống cho phụ huynh nàng — nàng còn chưa vừa lòng?”
Dưới ánh đèn dầu chập chờn, nụ lạnh trên mặt hắn không giấu .
“Là vì nàng không nỡ rời biểu ca, hay không buông nổi tên hát xướng kia?”
Bạn thấy sao?