11.
“Cô lại muốn vùi dập tôi!”
Lương Việt tới văn phòng của tôi náo loạn.
Tôi buông tay hắn ra, cúi đầu tiếp tục thu dọn đồ đạc.
“Tôi chỉ trích dẫn lại.
“Không dẫn dắt tốt cảm của người nghệ sĩ, dung túng và trợ giúp nghệ sĩ phơi bày chuyện cảm của họ. Hôm nay trong cuộc họp, chính đã như .”
Lương Việt tác phong kiên định, khi cấp trên của công ty thấy bầu không khí đó, đã đem lỗi lầm này ném đến trên đầu tôi.
Trước kia tôi sẽ giúp hắn gánh vác trách nhiệm, cũng đi giải quyết xong xuôi mọi hậu quả.
Đây chính là cách mà chúng tôi việc cùng nhau. Hắn tiêu sái tuỳ ý, phô diễn sự quyến rũ lẫn tài hoa.
Tôi cố gắng tốt phận sự của mình, xử lý thỏa đáng cả những việc vặt.
Nó giống như đều thiết lập sẵn.
Tôi không có cách nào chống cự lại một người như .
Tôi lớn lên ở nhi viện Tân Châu Đại.
Vào năm tôi 7 tuổi, mọi người đều mất, tôi nhận nuôi và tiếp tục sống trong nơm nớp lo sợ.
Ngay cả khi học cấp 3, bị nữ sinh cá biệt bắt nạt, cũng không dám để cho thầy biết, bởi vì lo sợ bản thân rước thêm phiền toái.
Vì , bọn họ lột váy đồng phục, đổ nước đá lên đầu tôi.
Tôi quỳ trên mặt đất, phần thân trên trở nên trong suốt, toàn thân không chỗ nào có thể che giấu.
Cảm giác nhục nhã quen thuộc dâng tràn trong lòng.
Sốt cao kèm theo theo sợ hãi cực độ.
Trước mắt đều đã biến thành màu đen, sắp không chống đỡ nổi.
Tôi nhắm mắt lại, nghĩ rằng mình không thể nào trốn thoát nữa.
“Phanh” một tiếng, cửa nâng lên rồi đá văng ra. Một bộ đồng phục học sinh phủ kín người tôi, mang theo mùi thuốc lá thoang thoảng.
Toàn bộ những kẻ bắt nạt đều bị kéo ra ngoài.
Hồi lâu sau, cuối cùng tôi cũng lấy lại sức lực. Mặc quần áo vào và bước khỏi nơi đó.
Trên hành lang, màn trời xanh thẳm cùng Lương Việt như hoà vào thành một bức tranh.
Hắn hút thuốc xong thì hỏi:
“Cậu có ổn không?”
Bắt đầu từ đó, mỗi buổi tối Lương Việt đều đưa tôi về nhà.
Không lâu sau, những nữ sinh đã từng bắt nạt tôi, toàn bộ đều thôi học.
Lý do là trộm cắp.
Trường học không xử lý với tội danh bắt nạt, nên buộc tội trộm cắp.
Bởi vì những sự kiện này trong quá khứ mà mấy năm nay, tôi biết rõ Lương Việt ấu trĩ, coi Trời bằng vung, hay loạn… Nhưng vẫn quyết tâm chống đối hắn.
Có lẽ, điều tôi mong muốn là có ai đó bảo vệ.
“Tôi…nhượng bộ một bước.” Lương Việt chặn trước cửa phòng, không ngừng truy hỏi.
“Tại sao lại muốn rời đi?”
“Sau khi tôi và A Sở công khai, không thể ở lại bên cạnh tôi sao?”
Tôi không trả lời mà đẩy hắn ra, chất đầy thùng giấy, lướt qua hắn đi ra khỏi phòng.
Lương Việt vô cùng tức giận, gầm lên sau lưng tôi:
“Tôi và vẫn có thể tốt đẹp như cũ!”
“Cô sẽ nhận ra, Trình Triệt.”
12.
Lương Việt vẫn còn rắc rối.
Tôi đã dùng một người để trấn an hắn.
Dự Nam Phong.
Tôi đã giúp Lương Việt liên hệ với Dự Nam Phong, ký kết hợp đồng Hạ Môn với ta.
Dự Nam Phong là kim bài của nghệ sĩ, đề tài tiêu thụ rất lớn.
Không có ta cũng sẽ không có những nghệ sĩ nổi tiếng.
Trước kia, Lương Việt rất hận tôi, không chỉ vì tôi ngăn cản hắn cùng Sở Sa công khai chuyện cảm, mà còn cho rằng tôi quá khắt khe với hắn.
Hắn bất mãn với việc tôi ép hắn nộp bài học đúng hạn, đưa hắn đến ghi danh ở các lớp học, dẫn hắn đi quanh phố phường quan sát cuộc sống sinh hoạt……..
Để hắn nhận các chương trình thực tế và chương trình phát sóng trực tiếp mang tính thương mại.
Ở trước mặt tôi hắn không chỉ một lần rằng, rất ghen tị với những nghệ sĩ dưới trướng Nam Phong.
Không cần phải gì cả, chỉ cần dựa vào người đại diện đàm phán là có thể gặt hái thành công rồi.
Đời này, tôi thành toàn cho hắn.
Tôi chống mắt xem hắn thế nào để thành công.
13.
Dự Nam Phong rất giỏi tiếp thị.
Sau khi tiếp quản Lương Việt, đã bắt đầu quảng bá.
Đầu tiên là đăng ký tài khoản Weibo cho Sở Sa, đăng một bài về .
Thuê những tay bút tốt nhất, tận lực mà viết.
Vẽ nên bức tranh hai người quen nhau ở ven biển, cứu rỗi lẫn nhau, trở thành tri kỷ.
Sau khi sống sót trở về từ hoang đảo, cuối cùng hiểu rõ cuộc sống là vô thường, nỗ lực để thương, Thế là hạ quyết tâm, đem đi chiếu cáo thiên hạ.
Bài viết miêu tả cảm của họ giống như đó là báu vật quý giá.
Lương Việt khôi phục lại sự bình tĩnh, để thanh danh trở nên vang dội.
Một lần, vô số tài khoản tiếp thị đã chia sẻ bài viết đó, thổi phồng khoe khoang:
[Phim thần tượng ngay trong đời thực!]
[Dự trữ lương thực CP, đảm bảo đầu tư không lỗ!]
[Không đâu, hãy kết hôn liền đi!]
“Người qua đường” đã vô cùng kịp thời mà “ngẫu nhiên chụp ” ——
Lương Việt cùng Sở Sa tay trong tay cùng nhau đi siêu thị, dựa sát vào nhau ngắm đài phun nước, đang hôn môi dưới hiên nhà mưa tầm tã.
Marketing rất rầm rộ, hơn nữa lại là trai xinh đẹp, khiến đông đảo người hâm mộ nhập hố “Sở bị Lương”.
Không chỉ có như thế, Dự Nam Phong còn tìm đến một đội thuỷ quân khác.
*thuỷ quân*: người để đưa ra các bình luận, đánh giá không khách quan, thể hiện ý kiến theo người mong muốn.
Bôi đen Lương Việt sử dụng m.a t.ú.y, trốn thuế, ngoại ….
Nhiều người vừa mới thoát fan, ngược lại quay trở về bảo vệ thần tượng.
Sau một loạt tổ hợp chiêu trò tung ra, Lương Việt ở trên xu hướng hơn một tuần. Lại một lần nữa chứng minh sự nổi tiếng của mình.
Dự Nam Phong rèn sắt ngay khi còn nóng, để hắn cùng Sở Sa đóng một bộ phim cảm “Quyến luyến đồng hành”.
Tối đa hoá mức độ phổ biến và biến nó thành chi phí quảng cáo.
Đồng thời, cũng xuất hiện một nhóm người trên mạng nhằm vào tôi mà bôi đen.
Nói tôi đem cảm cá nhân vào công việc, vẫn luôn thầm Lương Việt, bất mãn khi hắn cùng với Sở Sa công khai cảm.
Thế là tôi đau lòng muốn c.h.ế.t, chủ xin từ chức.
Thậm chí còn đưa lên địa chỉ nhà của tôi.
Rất nhiều cư dân mạng tin rằng đó là sự thật.
[Chị này quá thảm, lẫn sự nghiệp đều không có.]
[Ban đầu có thể xử lý việc biên tập kém trong chương trình tạp kỹ nên tôi nghĩ chị này có chút bản lĩnh.]
[Thật hối hận thay chị này, lá bài tốt một phen đánh đến nát nhừ, hết thảy lại bắt đầu một lần nữa.]
[Cô ấy rời đi, chỉ có thể mang theo người mới, ai đồng ý đem cấp đỉnh lưu giao cho ấy nữa chứ?]
[Nói chung, các nghệ sĩ nổi tiếng sẽ không thay đổi vai trò của mình trừ khi họ có mâu thuẫn nghiêm trọng với người quản lý.]
[Lấy đi thân phận ban đầu của hạng nhất, ấy có thể tìm hạng hai ở đâu?]
Những ánh mắt soi mói, bêu rếu tôi mọc lên như nấm sau mưa. Lúc này Lương Việt gửi cho tôi một tin nhắn.
[Trình Triệt, cho cơ hội lần cuối cùng, quay trở lại công ty, khi tôi còn kiên nhẫn]
Tôi gõ chữ: [Không cần thiết]
Bên cạnh vẫn hiện biểu tượng đang nhập, ba mươi giây sau Lương Việt trực tiếp gọi đến.
“Cô thực sự… thích tôi sao?”
“Cái này quan trọng à?”
Ngữ khí của tôi lạnh lẽo:
“Tốt hơn hết vẫn nên lo biểu diễn một màn đương của đi.”
Đầu bên kia điện thoại vang lên giọng ngọt ngào của Sở Sa.
“A Việt, đang cùng ai chuyện đó?”
Lương Việt hoảng hốt cúp máy: “Chờ chút nữa lại .”
Không lâu sau, di dộng của tôi quả nhiên vang lên.
Là Lâm Gia Ngạn.
14.
Trên mặt bàn gỗ, sương trà lượn lờ. Lâm Gia Ngạn mặc áo sơ mi màu xanh nhạt, ngón tay chuyển pha trà hoa cho tôi.
Trước kia tôi đã từng đề cập qua, thích uống trà hoa tường vi, mà ấy lại nhớ kỹ.
Ngón tay trắng và thon, thật tốt khi dùng nó để chế biến thức ăn, pha trà.
Tôi tự hỏi, một người nho nhã, lịch thiệp, hiểu sự đời như thế, sao lại u buồn đến mức muốn t.ự s.á.t?
Nước trà màu hổ phách nằm trong ly sứ màu trắng nhỏ nhắn, ưu nhã nằm gọn trong lòng bàn tay.
Khi tới tay, tôi liền thấy chút ít.
Tôi cầm chiếc ly sứ, nhấp một ngụm, hương trà nhẹ nhàng lan tỏa.
Anh ấy không uống trà, cách một làn khói mỏng về phía tôi.
“Tâm khá hơn chút nào không?”
Giọng của Lâm Gia Ngạn trầm và êm dịu, ngữ điệu nhẹ nhàng từ tốn. So với sự dồn dập, cãi cọ ồn ào của Lương Việt mà , chính là hai thái cực.
Tôi giống như lơ đãng mà oán giận:
“Người hâm mộ của Lương Việt đưa địa chỉ nhà của em lên, hiện tại trước cửa nhà toàn người là người.”
Lâm Gia Ngạn nhíu chặt mày lại: “Tạm thời đừng trở về, không trong tầm kiểm soát.”
Tôi giả ngu:
“Em vẫn nên trở về thôi, ở trong khách sạn không đâu.” Tôi cau mày cay đắng.
“Nhưng thật ra có thể ở nhà bè, hầu hết họ đều ở trong cái vòng kia, như thế thì không thể không giải thích sự việc xảy ra cùng với Lương Việt.”
Ở khoảnh khắc tôi “hết đường xoay sở”.
Lâm Gia Ngạn chu đáo đề xuất:
“Có thể tạm thời ở lại đây, nếu em không ngại.”
Khi đã chờ điều mình muốn, tôi giả vờ suy nghĩ một chút, sau đó trịnh trọng gật đầu.
“Làm phiền , Gia Ngạn.”
Lâm Gia Ngạn cong cong mí mắt: “Không cần khách khí với , Trình Triệt.”
Tôi cầm chiếc ly sứ lên, nhấp một ngụm trà.
“Đúng rồi Gia Ngạn, gần nhất không phải chuẩn bị quay phim mới sao?”
Ở đời trước, sau khi Lương Việt từ đảo trở về, tôi đã cố gắng hết sức vì hắn mà thu xếp, dẫn hắn đi thử vai cho một số đạo diễn lớn trong ngành.
Điện ảnh, bị từ chối.
Không có một vị đạo diễn nào đồng ý để hắn đảm nhiệm vai chính, nhiều lắm ở phân phúc lưu lượng, để hắn đóng vai phụ.
Lúc này, Lâm Gia Ngạn chủ liên lạc với tôi, chống lại áp lực dư luận, chọn Lương Việt đảm nhiệm vai chính trong bộ phim mới “Tương Trì”.
Anh ấy vẫn luôn chính trực, bản thân sống trong hố danh lợi, vẫn cứ là trăng thanh gió mát, không nhiễm bụi trần.
Nếu có việc cậy nhờ Lâm Gia Ngạn, nhất định sẽ dốc lòng giúp đỡ.
Nhưng nếu có phương án dự phòng khác, ấy cũng sẽ không can thiệp.
Là người cư xử nhẹ nhàng đúng mực, ôn hòa vẫn mang theo xa cách.
Tôi chủ khởi xướng, cũng chính tôi mua hot search đen.
Tôi cố ý rơi xuống vũng bùn và cắt đứt hoàn toàn đường lui bên trong.
Lâm Gia Ngạn chủ tới viên tôi.
Nhưng hi vọng ấy quan tâm đến, không cần tốn nhiều công sức như .
Anh ấy so với trong ấn tượng của tôi, thì dễ chuyện hơn nhiều.
Chẳng lẽ ở đời trước tôi đã quên mất điều gì rồi sao?
Lâm Gia Ngạn thay tôi rót trà, bên trong chiếc ly sứ xuất hiện những gợn sóng.
Anh gật gật đầu.
“Kịch bản đã viết xong, diễn viên mà em đại diện sẽ bị xóa bỏ khỏi danh sách.”
Sau khi trọng sinh, mối quan hệ giữa tôi và Lâm Gia Ngạn đã cải thiện, cũng mở rộng vì sự nghiệp.
Trước kia, khi Lâm Gia Ngạn từ lầu cao nhảy xuống, đã từng gọi một cuộc điện thoại cho tôi.
Nhưng vận mệnh trêu ngươi, tôi không nhận thông báo nào.
Thẳng đến khi đăng nhập trên máy tính bảng, tôi mới phát hiện ra lịch sử cuộc gọi.
Tôi đã vô số lần có suy nghĩ, vào giây phút cuối đời, Lâm Gia Ngạn có điều gì muốn với tôi?
Nếu tôi nhận cuộc gọi kia, có khi nào ấy vẫn có thể sống sót hay không?
Sau khi sống lại, tôi đã hoàn toàn cắt đứt mối quan hệ cùng Lương Việt.
Điều tôi hi vọng nhất, là Lâm Gia Ngạn có thể bình an sống tốt.
Tôi đem ly trà uống một hơi cạn sạch, đến là tươi sáng với Lâm Gia Ngạn: “Thật tốt quá, Gia Ngạn.”
15.
Tôi quen biết Lâm Gia Ngạn ở Đại học.
Cùng ở trong lớp học Taekwondo. Ngày đó, thầy giáo sắp xếp một buổi luyện tập theo nhóm, tôi và Gia Ngạn phân vào cùng một nhóm.
Khi tôi thực hiện một cú đá, trong tay ấy không nắm chắc mục tiêu.
Tôi hạ chân xuống, phát hiện cánh tay sưng đến sợ. “Anh không thể chịu nữa rồi!”
Anh ấy ôn hoà:
“Không sao đâu.”
Tôi đưa đến bệnh viện trường, chụp X-quang phát hiện đã gãy xương.
“Nghiêm trọng như còn là không sao!”
Tôi ép buộc trao đổi phương thức liên lạc.
Ngày thường giúp mang cơm, lấy đồ chuyển phát… điều này trở thành thường xuyên trong lớp Taekwondo.
Tôi chọn môn học này bởi vì khi ở nhi viện luôn bị bắt nạt. Từ đó luôn suy nghĩ sẽ học Taekwondo để bảo vệ chính mình.
Nhưng khí chất kia của Lâm Gia Ngạn cùng Taekwondo, khác một trời một vực.
Tôi hỏi : “Tại sao lại chọn Taekwondo?”
Lâm Gia Ngạn trả lời: “Tăng cường sức khỏe.”
Cả hai chúng tôi mục đích tuy khác nhau ngoài ý muốn lại rất hoà hợp.
Tôi còn phát hiện, thế chúng tôi đều học cùng trường cấp 3.
Tôi hỏi: “Chúng ta trước kia từng gặp nhau sao?”
Lâm Gia Ngạn : “Vậy thì không có.”
Sau khi tốt nghiệp, thế so với quan hệ bè thì chúng tôi lại càng thân thiết hơn.
Anh ấy ôn nhu đến cực điểm, lịch sự lễ nghĩa, thực sự không thấy dấu hiệu của chứng trầm cảm.
Bạn thấy sao?