Tôi trợn tròn mắt: "Cái gì?!"
"Ông nội cháu là đàn ông sao có thể sinh con ."
Cái này...
Tôi mở to mắt : "Chú thật là hài hước!" 25
Tôi đã theo dõi bà mấy ngày, và phát hiện ra một bí mật trời.
"Chú! Bà cháu đang đương lúc tuổi xế chiều!”
Tôi quá sốc, đến nỗi sau khi gõ cửa cũng chẳng đợi hồi âm đã vội vàng mở.
Trong văn phòng, một người đàn ông vạm vỡ đang đưa cho Phó Thần một lá thư, trên phong bì là một trái tim màu hồng phấn.
Phó Thần quay đầu tôi đang đứng ngoài cửa.
"Xin lỗi xin lỗi! Cháu không biết có người ở đây!”
Tôi vội vàng cúi đầu xin lỗi, nhanh chóng đóng cửa lại.
"Trời ơi! Mình thấy thím út rồi!"
Tôi đang định rời đi thì cánh cửa phía sau mở ra.
"Cô Diệp, Phó tổng mời vào.”
Tôi ngơ ngác Tiểu Trần: "Trợ lý Trần, từ đâu chui ra ?"
Tiểu Trần ngại ngùng vẫn giữ thái độ lịch sự, chỉ vào văn phòng: "Chắc là do Diệp quá vội nên..."
Tôi gật đầu, "Đúng ! Trợ lý Trần, tôi thấy thím út rồi! Thím thật là cường tráng! Chú thích kiểu này sao?"
Tiểu Trần nghe mà ngẩn người.
Phó Thần kéo tôi vào trong: "Giọng cháu to như , muốn cả công ty đều nghe thấy à?"
Tôi che miệng: "Xin lỗi, xin lỗi, cháu quá bất ngờ!"
Tôi tủm tỉm người đàn ông vạm vỡ: "Chào thím, cháu là Diệp Kiêu Dương! Rất vui gặp thím! Ừm, cháu rất ủng hộ thím và đến với nhau! Thím thật là cường tráng!"
Người đàn ông vạm vỡ ngây người một giây, rồi bật ha hả: "Thím... Ha ha ha, Phó Thần, cậu tự chuốc họa vào thân rồi!”
Tôi ngơ ngác, Phó Thần với sắc mặt đen như than: "Có phải cháu gì sai rồi không?"
Nắm đ.ấ.m của Phó Thần siết chặt kêu răng rắc.
Tiểu Trần nhịn , nhỏ giọng với tôi: "Đây là của Phó tổng, Đào tổng, đến đưa thiệp mời đám cưới!"
Lúc này tôi mới rõ "lá thư" trong tay Phó Thần, trên đó có hai chữ nhỏ không mấy bắt mắt — thiệp mời.
"Cháu tưởng đó là thư !" Tôi vội vàng giải thích.
Phó Thần cầm lấy tấm thiệp mời, chằm chằm tôi, khẩy hai tiếng: "Thư ?"
Tôi vội vàng lắc đầu: "Nhìn nhầm, nhầm."
Tiểu Trần ho nhẹ một tiếng: "Cô Diệp, Phó tổng nhà chúng tôi chỉ là gay đối với bên ngoài thôi, không phải gay thật đâu!"
"Hả?!" Tôi kinh ngạc, lại đầy nghi ngờ: "Tại sao?"
"Tại sao? Còn tại sao nữa? Bị nhiều phụ nữ đeo bám như , của cháu phiền muốn c.h.ế.t rồi!" Đào tổng đột nhiên lên tiếng.
"Không, ý cháu là, người đồng giới sẽ hiểu nhau hơn." Tôi huých khuỷu tay vào Phó Thần: "Phải không?"
Phó Thần mím chặt môi, tôi một cái, mỉm nhẹ, không gì.
Sau đó, quét mắt về phía Tiểu Trần và Đào tổng: "Cút!"
Tôi đột nhiên cảm thấy phát lạnh, run lên một cái.
Hai người im lặng bước ra ngoài, không quên đóng cửa lại.
Tôi sợ hãi, đưa một tay ra.
"Đánh vào tay rồi, thì không nổi giận nữa nha!"
Phó Thần giơ tay lên cao, tôi căng thẳng nhắm mắt lại.
Trên tay đột nhiên xuất hiện một thứ gì đó không rõ, nhẹ tênh.
Nhưng cơn đau không hề ập đến.
Đúng lúc tôi hoang mang định mở mắt ra, thì mùi hương quen thuộc thoang thoảng bên cánh mũi.
"Tiểu Kiêu Dương, cháu cũng có lúc sợ sao?"
Tôi mở to mắt, Phó Thần ở ngay trước mặt.
Muốn, hôn lên đó!
Trái tim tôi đập thình thịch không kiểm soát.
Như thể, nếu tôi không giữ chặt, nó sẽ nhảy ra khỏi cổ họng.
Tôi vội vàng lùi lại hai bước.
Trong thoáng chốc, hơi thở trở nên gấp gáp.
Đôi mắt Phó Thần sáng lên, khóe miệng đang trễ xuống bắt đầu cong lên. 26
"Nói đi, tìm có việc gì?"
Tôi thứ đang cầm trên tay, là tấm thiệp mời đó.
"Ồ, mấy ngày nay cháu theo chân bà nội, thu hoạch rất lớn!"
"Bà nội đang đương lúc tuổi xế chiều."
"Không đúng, bà ngoại từ rất lâu rồi!"
Tôi sờ cằm, cẩn thận hồi tưởng.
"Bà nội có nhắc đến hai, hai thật sự không phải con ruột của ông nội! Chú ấy là con trai của người kia!"
Tôi thở dài: "Chú này, tại sao có người lại luôn không biết trân trọng người bên cạnh nhỉ?"
Tôi bẻ ngón tay tính toán: "Chú hai lừa thím hai sống kiểu hai người hưởng thụ, không sinh con, kết quả ấy lại tự mình sinh một cặp song sinh."
"Mọi người đều nghĩ Hồ Húc chung với dì! Kết quả, quay đầu lại đã có con trai với mối đầu, mà còn chỉ nhỏ hơn Hồ Mang nửa tuổi!” (Đứa nào ăn cắp truyện của bà dà này thì xứng bị ẻ chảy suốt đời he)
"Còn bà nội, ông nội thật sự rất tốt với bà, mà bà lại phản bội ông từ lâu!"
Tôi đột nhiên nhớ ra, ông nội từng đột ngột tuyên bố ly hôn với bà nội.
"Chú, xem, có phải ông nội đã biết chuyện này từ lâu nên mới chọn ly hôn với bà không?"
Tôi lắc đầu: "Nhưng, nếu ông nội đã biết từ lâu, tại sao lại không cho chúng ta biết, tại sao còn để bà và hai ở lại nhà họ Diệp?"
Phó Thần mở miệng: "Ông Diệp, là người tốt."
"Nhưng ông ấy cũng rất tỉnh táo.”
"Nếu không, người thừa kế tập đoàn Hoa Thịnh sao lại là cháu chứ."
Tôi gật đầu: "Chú đúng."
"Nhưng mà, nghĩ như , thì cảm nam nữ đa phần đều không đáng tin, nên là gay, cháu khá là ủng hộ."
Tôi Phó Thần, vươn tay về phía tôi.
Tôi chột dạ rụt cổ lại: "Làm, gì?"
Phó Thần đứng dậy, đưa tay véo má tôi.
"Xin lỗi nha cháu quý, cháu thất vọng rồi! Ông đây là đàn ông đích thực!” 27
“Vậy thì vấn đề đến rồi, Cô Diệp bây giờ đã biết Phó tổng không phải là người đồng tính, có suy nghĩ gì không?”
Tôi hai mắt Tiểu Trần đang nháy: “Tôi có thể suy nghĩ cái gì?”
Tiểu Thần kinh ngạc, khoa trương mở to hai mắt: “Cô có còn là phụ nữ không ?”
“Tôi không phải!”
“Tôi mới mười chín tuổi, là con chứ nhỉ?”
Tôi sờ cằm: “Nhưng đã nhắc nhở tôi, tôi không phải là người đồng tính, nếu tôi tiếp tục ở nhà sẽ ảnh hưởng đến việc đương của , tôi vẫn nên chuyển đến nơi có hệ số an toàn cao thì tốt hơn.”
“Cháu nên giải quyết việc mà ông Diệp để lại.”
Phó Thần đột nhiên xuất hiện từ phía sau tôi giật mình.
“Sau khi vạch trần quan hệ của Diệp Hòa và em Diệp Bất Quần, thím hai đã ly hôn với ông ta.”
“Dượng tôi, nhổ vào! Tên cặn bã đó biết bị Diệp Hòa gài bẫy, ông ta cũng đã cắt đứt quan hệ với Diệp Hòa rồi.”
“Trong công ty, ông ta vốn không ở vị trí trung tâm, bây giờ lôi kéo Diệp Bất Quần đi khắp nơi mua cổ phiếu Hoa Thịnh với giá cao…”
“Nhưng các cổ đông cũng không phải kẻ ngốc, Hoa Thịnh đang phát triển mạnh mẽ, ai sẽ bán cho họ chứ?”
Phó Thần không cho ý kiến chỉ hỏi: "Cho nên cháu muốn tha cho họ, để họ tiếp tục ở lại nhà họ Diệp?”
“Không đâu!” Tôi lắc đầu nghẹn ngào: “Cháu đã bị họ g.i.ế.c c.h.ế.t một lần rồi ạ.”
“Quá đau đớn!”
Bị m.ổ b.ụ.n.g thực sự rất đau!
Tôi hít một hơi thật sâu, hít hít cái mũi.
Bạn thấy sao?